Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 892:




Chương 892:

“Để mười người ở đây hỗ trợ, gọi mười nhân viên đưa mười bộ tới, đến lúc đó chúng ta chọn ngẫu nhiên từ trong số xúc xắc được mang đến”

Lăng Thiên Thủy cảm thấy Diệp Phi ngây thơ đến mức buồn cười, nhưng vẫn nhìn sang gần trăm người đang đứng vây quanh, nói: “Làm phiền mọi người”

Những người biết chuyện ở đây đều rất hưng phấn, nhao nhao lấy điện thoại ra đặt mua xúc xắc.

Chỉ một lát sau, hơn một trăm bộ xúc xắc đã được đặt ở ngay sảnh lớn.

“Anh cứ chọn bừa một bộ đi, tôi sẽ làm anh thua tâm phục khẩu phục”

Lăng Thiên Thủy còn để Bạch Lang đứng ra thay người chia bài cũ, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Phi ở phía đối diện, lạnh lùng nói: “Nhìn xem thử là chúng tôi gian lận, hay do anh ngậm máu phun người.”

Diệp Phi cũng không nhăn nhó, tiện tay rút một bộ xúc xắc ra ném cho Bạch Lang: “Bắt đầu đi..:”

“Rầm!” Lọ đựng xúc xắc lăn lộn trên mặt bàn.

Tất cả các bộ xúc xắc này đều được mua từ cửa hàng tiện lợi, là đồ chơi bình thường được dùng ở các quán bar, người bình thường cũng nhìn ra được bên trong chẳng có gì cả.

Vì để cho Diệp Phi tâm phục khẩu phục, Lăng Thiên Thủy còn để cho mấy vị khách tới kiểm tra một lượt.

Sau khi xác nhận bộ xúc xắc không có điều khuất tất gì, Bạch Lang bèn làm một động tác khiến mọi người bất ngờ.

Đột nhiên, cô ta thò cánh tay phải ra khỏi ống tay áo, bắt lấy lọ đựng xúc xắc màu đen trên bàn.

Trên cánh tay trắng nõn xăm hình đầu sói trắng.

Thần thái kiêu ngạo, sinh động như thật! Bàn tay ấy nắm chắc lọ đựng xúc xắc, như một vị vua nắm chặt quyền trượng, tỏa ra sức mạnh khiến người khác phải thần phục.

Con ngươi lập lòe phát sáng, sức quyến rũ bắn ra bốn phía, khiến không ít người bị mê hoặc, ngay cả Diệp Phi cũng bị cô gái này làm cho bất ngờ.

“Chờ đã”

Lăng Thiên Thủy nhìn Diệp Phi, nói một câu: “Diệp Phi, dù sao anh cũng là một người có tiền, chỉ chơi có triệu đô một thôi à, không thấy nhàm chán sao?”

Diệp Phi cười trả lời: “Hả, chẳng lẽ Hội trưởng Lăng muốn chơi mỗi lần là trăm triệu luôn sao?”

Đôi mắt của Lăng Thiên Thủy lóe lên ánh sáng lấp lánh: “Anh là khách, tôi là nhà cái, anh dám đặt một trăm triệu, thì tôi cũng dám chơi.”

“Được, Hội trưởng Lăng đã sảng khoái như vậy, thì tôi cũng không nhiều lời nữa”

Diệp Phi xé roẹt một tấm chỉ phiếu, viết liền một mạch: “Một trăm triệu đô.”

Cả đám người đều kinh ngạc kêu lên, không ngờ là Diệp Phi có nhiều tiền như vậy.

Mấy cô gái vốn không vừa mắt với Diệp Phi, bây giờ trong mắt đột nhiên có chút hâm mộ.

Là liếc mắt đưa tình.

Lăng Thiên Thủy cũng cười duyên một tiếng, đáp: “Được, một trăm triệu bắt đầu, hai ta cùng đặt cược như vậy, không cần phải đổi sang chip đánh bạc làm gì nữa cả”

Cô ta cũng xé một tờ chỉ phiếu để lên bàn, chỉ phiếu một trăm triệu đô.

Nhất định phải dẫn Diệp Phi vào bẫy, cô ta còn muốn bắt đầu từ một tỷ đô kìa, để nhanh chóng lấy lại được số tiền lúc trước Diệp Phi lấy của bọn họ.

“Cứ quyết định vậy đi”

Diệp Phi cười đặt chỉ phiếu về phía Bạch Lang: “Bắt đầu.”

Nghe thấy hai người bắt đầu cược từ một trăm triệu đô, số khách còn lại cũng chạy tới xem.

Sảnh lớn nhanh chóng trở nên chật chội, ai nấy đều phấn khởi quan sát.

“Cốc cốc cốc!” Bạch Lang cũng không nói nhiều, giơ tay lên lắc một lát.

Lọ đựng xúc xắc giống như sao băng bắn ra ngoài, xoay nhanh trên không trung, không phát ra âm thanh nào.

Có thể thấy được lọ xúc xắc xoay với tốc độ kinh người như thế nào.

Mọi người bị kĩ năng lắc xúc xắc của cô ta mê hoặc, không khỏi âm thầm thán phục.

Hai mắt Bạch Lang nhìn Diệp Phi chăm chú, lóe ra ánh sáng lạnh cứng người, áp chế chút lòng tin cuối cùng của Diệp Phi.

“Bộp!” Ba mươi giây sau, Bạch Lang đặt mạnh lọ đựng xúc xắc xuống bàn, tạo ra tiếng vang lớn.

Lăng Thiên Thủy tiến lên một bước, nhìn về phía Diệp Phi: “Đặt lớn hay là nhỏ?”

“Bỏ tay ra đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.