Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 890:




Chương 890:

“Tôi cũng không tin là vận may của tôi tệ như thế”

Đám người nghe vậy ai nấy đều cảm thấy buồn cười, vận may ở sòng bạc này, sợ là đến thần tài cũng chẳng gánh nổi.

“Ván thứ ba, cược lớn cược nhỏ, chuẩn bị bắt đầu rồi, mọi người nhanh chóng đặt cược nào.”

Người chia bài lại lắc lắc lọ đựng xúc xắc một lần nữa, sau đó đặt xuống bàn, nở nụ cười ngọt ngào giục mọi người đặt cược.

Diệp Phi tự tổng kết kinh nghiệm của bản thân: “Ván thứ hai không kiên trì tới cùng, nên mới thua, bây giờ, tôi quyết định đi thẳng một đường, cược lớn”

Sau đó anh ném ra đống chip trị giá cả triệu đô.

Nhìn thấy anh lại cược một triệu đô, đám người xung quanh lập tức ồ lên, sau đó lại càng có nhiều người tới vây xem hơn.

Còn có người bỏ chip ra cược bên nhỏ.

Vận may của Diệp Phi tệ như vậy, thì bọn họ cứ dựa theo đó mà đặt ngược lại, có khi còn uống ké được chút canh.

Kết quả của ván thứ ba nhanh chóng được hé lộ, hai hai ba, bảy điểm, nhỏ.

Diệp Phi lại thua tiếp một triệu đô.

Ván thứ tư, Diệp Phi do dự một lát rồi vẫn quyết định cược lớn.

Kết quả, cái lọ vừa được mở ra, gương mặt Diệp Phi cứng đờ trong nháy mắt, ba ba bốn, mười điểm, nhỏ! Mấy chục người vây xem lại ồn ào cười to, nhìn về phía Diệp Phi, trong mắt họ đều mang theo vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Chưa tới năm phút, bốn triệu đô đã bay mất, đúng là thứ phá của.

Mấy cô gái mặc váy ngắn che miệng cười khẽ, ánh mắt nhìn anh như nhìn một kẻ ngu.

“Tiếp tục…” Diệp Phi không thèm đếm xỉa, lấy chip đánh bạc ra tiếp tục chơi.

Nhân viên sòng bạc cũng nhanh chóng can thiệp vào, để cho Diệp Phi được chuyên tâm cá cược, không cho những con bạc khác nhân cơ hội xen vào hôi của.

Sáu ván tiếp theo, Diệp Phi vô cùng xui xẻo, ván nào cũng thua, liên tiếp mười ván liền, Diệp Phi thua toàn bộ.

Mười triệu đô, chỉ trong lờ mà anh thua sạch, khiến cho những người đứng xem khiếp sợ.

Mái tóc của Diệp Phi cũng bị xõa tung ra, hai mắt đỏ bừng, trong tay năm chặt số chip đặt cược còn lại.

Thua liền mười ván cược lớn nhỏ, khiến nhiều người tò mò vây xem.

Một người phụ nữ có gương mặt tinh xảo nhưng tiều tụy ngồi trên tầng hai nhìn Diệp Phi đang chơi ở dưới.

Lăng Thiên Thủy.

Nhìn thấy Diệp Phi, con ngươi của cô ta co lại trong nháy mắt, trong mắt chỉ còn lại sự thù hận.

Sau khi bị đánh bại ở biệt thự, cô ta để cho đàn em xử lý dấu vết, còn mình thì chạy tới du thuyền này để giải đen.

Có thế nào thì cô ta cũng không ngờ răng, Diệp Phi cũng tới đây, thật đúng là gan to bằng trời.

Chẳng qua khi nhìn thấy Diệp Phi thua đến mức không ngóc đầu lên nổi, cơn giận của Lăng Thiên Thủy tạm thời được đè xuống. Cô ta đoán rằng Diệp Phi muốn đến đây để kiếm chác một chút, kết quả khả năng đánh cược không bằng người khác, cho nên mới thua đến cả chục triệu như thế.

“Hội trưởng, đây không phải là mục tiêu cần tiêu diệt, Diệp Phi sao?”

Lúc này, bên người Lăng Thiên Thủy chợt xuất hiện một cô gái quyến rũ xinh đẹp mặc đồ màu trắng, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Phi ở dưới, nói: “Tôi để cho người xuống xử lý hắn”

Từ sau khi trở về từ căn biệt thự, Lăng Thiên Thủy bèn đưa cho trợ thủ đắc lực của mình ảnh chụp Diệp Phi, coi anh như kẻ địch của Thiên Lang để tấn công.

“Không vội, trước tiên để cho anh ta phải thua sạch tiền trước, vả lại, hôm nay chúng ta vừa mới khai trương, ra tay vào lúc này thì thiệt hại rất lớn”

Lăng Thiên Thủy hờ hững nói: “Cô gọi điện thoại điều hai trăm anh em tới, ẩn náu trên du thuyền, chờ đến khi Diệp Phi thua sạch, thì chúng ta lại ra tay thanh trừng anh ta”

Cô ta nhất định phải ép cho Diệp Phi thua đến mức không trả nổi nữa mới thôi.

Cô gái mặc đồ trắng cung kính lên tiếng: “Bạch Lang đã hiểu”

Lăng Thiên Thủy không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng nhìn xuống chỗ Diệp Phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.