Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 872:




Chương 872:

 

Diệp Phi dù sao cũng không giữ nổi ngọc thạch.

 

Không ít ánh mắt khinh thường, cảm thấy Diệp Phi sẽ nhanh chóng không giữ nổi mạng.

 

Trịnh Tuấn Khanh liếc mắt nhìn Diệp Phi, đi về lại chỗ ngồi.

 

Lăng Thiên Thủy lấy điện thoại ra gửi đi vài tin nhắn.

 

“Bán đấu giá lâu như vậy chắc là mọi người đều mệt rồi”

 

Không đợi mọi người kịp phản ứng, Diệp Phi nhảy lên bàn đấu giá, giơ ngọc thạch trong tay lên cười nói: “Tôi sẽ diễn cho mọi người một trò vui.”

 

Trịnh Tuấn Khanh ngẩng đầu cười nhạt: “Trò vui? Đến mạng còn khó giữ, còn trò gì hay chứ?”

 

“Cậu chủ Trịnh yên tâm, nhất định mọi người sẽ cả đời khó quên”

 

Diệp Phi cười lớn một tiếng sau đó lấy ra một cây búa: “Các vị, tiếp theo đây là giây phút dùng ngực đập vỡ ngọc…”

 

Vẻ mặt Trịnh Tuấn Khanh hoàn toàn thay đổi… Ngực đập vỡ ngọc thạch?

 

Nghe một câu như vậy, không chỉ có Trịnh Tuấn Khanh dừng động tác lại mà mấy người Đường Nhược Tuyết cũng khiếp sợ ngẩng đầu.

 

Tên nhóc này muốn đập nát ngọc thạch sao?

 

Cái này là vừa dùng mười bảy nghìn tỷ để mua đó.

 

Tuy là đã sớm đắt hơn giá trị vốn có, nhưng mà cũng là vàng thật tiền thật.

 

Cứ như vậy đập vỡ thì khác nào là phá của, nhất định là điên rồi.

 

Trịnh Tuấn Khanh không nhịn được hỏi: “Mày nói cái gì?”

 

“Tôi nói tôi muốn biểu diễn đập đá ngọc trên ngực.”

 

Diệp Phi nở nụ cười rất chói sáng: “Đã nhiều năm nay tôi vẫn muốn làm một chuyện ghi danh sử sách”

 

“Nhưng mà đợi mãi vẫn chưa có cơ hội.”

 

“Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội”

 

“Dùng đồ tốt, tuy là đập bể rất tiếc nhưng mà có thể lưu danh sử sách”

 

“Vậy nên, sau đây tôi sẽ đứng trước ba trăm người ở đây, đập nát ngọc thạch mười bảy nghìn tỷ này”

 

Diệp Phi đưa tay lên trước mặt mọi người hô to: “Mọi người chuẩn bị xong chưa?”

 

Toàn trường đều hoàn toàn bùng nổ.

 

Điên rồi! Điền rồi, chắc chắn là bị điên rồi! Mua với giá mười bảy nghìn tỷ, sau đó đập cho mọi người xem?

 

Đây là nhiều tiền thể hiện, hay là đầu bị úng nước chứ?

 

Rất nhiều người đều cho rằng đầu óc Diệp Phi đã bị úng nước, nhưng mà máu trong người họ đều sôi lên.

 

Ai nấy đều lấy điện thoại ra, chuẩn bị quay lại thời khắc chấn động này.

 

Trở thành nhân chứng chứng kiến việc ngọc thạch mười bảy nghìn tỷ bị đập nát, chỉ việc này thôi cũng đủ để họ kể cả đời.

 

Cao Tính kéo Đường Nhược Tuyết hỏi: “Tổng giám đốc Đường, cậu chủ Diệp bị kích thích gì vậy?”

 

Đường Nhược Tuyết cười khổ lắc đầu: “Tôi cũng không biết…” Lúc này nụ cười trên mặt Trịnh Tuấn Khanh hoàn toàn cứng đờ, cả cơ thể căng cứng.

 

“Cậu chủ Trịnh, ban đầu tôi cũng không muốn đập bể, nhưng mà là cậu uy hiếp tôi.”

 

Diệp Phi nhìn Trịnh Tuấn Khanh cười nói: “Vừa muốn tôi bỏ tiền, lại muốn t: tặng cho anh, còn uy hiếp mạng quèn của tôi.”

 

“Dù sao thì hoài bích có tội, chi bằng đập nát trước mặt mọi người.”

 

“Vậy thì còn có thể đổi lấy chút niềm vui cho mọi người…

 

Chó cùng dứt giậu sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.