Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 863:




Chương 863:

 

Một lát sau, gương mặt xinh đẹp của cô ta lại thay đổi.

 

“Giám đốc Tuyết, ngân hàng cũng gọi điện tới, tài sản thế chấp mà chúng ta đưa đi hai ngày nay, không thông qua đánh giá của bọn họ, không thể cho chúng ta vay”

 

“Hơn nữa có khoản vay mười nghìn tỷ đã đến hạn rồi, bọn họ quyết định không tiếp tục cho tập đoàn Hi Phượng vậy”

 

“Ngân hàng thông báo chúng ta mau chóng trả tiền trong hôm nay, nếu qua 0 giờ vẫn chưa trả tiền, bọn họ sẽ trực tiếp trừ vào tài chính từ công ty”

 

“Đây là bốn phía vây đánh chúng ta à”

 

“Tổng giám đốc Đường, giờ làm sao đây?”

 

Cao Tĩnh mặt xám như tro, ý chí chiến đấu hoàn toàn sụp đổ.

 

Cô ta cảm thấy cửa ải ngày hôm nay khó qua rồi, Trịnh Tuấn Khanh làm nhiều chuyện như vậy, chắc chắn sẽ không để Đường Nhược Tuyết dễ dàng rút khỏi chuyện đấu giá.

 

Anh ta ắt sẽ xé một miếng thịt lớn từ tập đoàn Hi Phượng để đền bù tổn thất của mình.

 

Đường Nhược Tuyết nheo mắt, nhưng không lên tiếng, chỉ cúi đầu uống canh gà.

 

Lúc này, Diệp Phi gửi một tin nhắn ngắn, khuôn mặt đầy tự tin: “Chút thủ đoạn ấy đã muốn đánh bại Nhược Tuyết?”

 

“Trịnh Tuấn Khanh cũng quá đề cao bản thân”

 

Nói đến đây, ngón tay của anh nhẹ nhàng gõ lên bàn: “Thư ký Cao, nói với các nhà cung cấp lớn, khoản tiền của họ sẽ được trả trong vòng một giờ”

 

“Rồi nói với các ngân hàng, khoản vay mười nghìn tỷ sẽ được trả toàn bộ trước buổi trưa”

 

“Cuối cùng, nói với ủy ban đấu giá, tiền đặt cọc ba mươi lăm nghìn tỷ sẽ chuyển cho bọn họ trước hoàng hôn”

 

Mặc dù bây giờ địa vị của Diệp Phi kém hơn con cháu đại gia, nhưng chuyện bỏ tiền thì anh vẫn có thể ngang hàng.

 

Đường Nhược Tuyết ngơ ngác.

 

Cao Tĩnh cũng sững sờ, sau đó hét lên: “Một giờ? Buổi trưa? Hoàng hôn? Lấy gì trả hả? Anh có thể đừng quấy rối không?

 

“Đây không phải mấy chục nghìn, cũng không phải mấy trăm triệu, mà là bảy mươi nghìn tỷ”

 

“Bây giờ cầu xin, thỏa hiệp, cúi đầu trước cậu chủ Trịnh còn có thể xoa dịu quan hệ, còn có thể sống sót”

 

“Một khi phô trương thanh thế khiêu chiến với đám người cậu chủ Trịnh, bọn họ sẽ không chừa cách gì chơi chúng ta”

 

“Van xin anh, đừng làm bộ làm tịch, đừng quấy rối nữa”

 

Cô ta chắp tay trước ngực, cầu xin Diệp Phi: “Nếu không công ty thật sự không còn một cơ hội nhỏ nhoi”

 

“Câm miệng!”

 

Diệp Phi lặng lẽ nhìn Cao Tĩnh: “Nể mặt Đường Nhược Tuyết, cũng thấy cô nỗ lực, tôi đã âm thầm chịu đựng cô nhiều lần”

 

“Nhưng cô vẫn chiêm chiếp, cô cút cho khuất mắt tôi”

 

Đường Nhược Tuyết cũng nghiêm mặt: “Cao Tĩnh, Diệp Phi là người đàn ông của tôi, lời của anh ấy chính là lời của tôi”

 

“Cô rất trung thành, cũng rất tài giỏi, nhưng cô nên tôn trọng người khác”

 

“Không thì tôi đành phải sa thải cô.”

 

Cô nói rõ thái độ.

 

Cao Tĩnh ngơ ngác: “Người đàn ông của cô?”

 

“Đúng vậy, Diệp Phi Đường Nhược Tuyết cũng không tiếp tục giấu diếm: “Cho nên thái độ của anh ấy chính là thái độ của tôi, cô không tôn trọng anh ấy chính là không tôn trọng tôi”

 

Là người đàn ông của tôi”

 

“Hiểu rồi, hiểu rồi”

 

Cao Tĩnh liên tục cúi đầu xin lỗi, còn nói một câu với Diệp Phi: “Xin lỗi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.