Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 846:




Chương 846:

 

“Tiền hoa hồng mấy trăm triệu hả?”

 

Liễu Nguyệt Linh kinh ngạc, sau đó hừ lạnh với Diệp Phi: “Kiếm được nhiều tiền như vậy phải cảm ơn con bé Mạt, nếu không có cái cây to như con bé Mạt, sao cậu có cơ hội biểu hiện tốt như vậy”

 

“Mạt à, con cũng thật là, chăm sóc cho cậu ta vừa vừa là được rồi, tại sao còn giao thành tích mình vất vả làm được cho Diệp Phi chứ, còn thành tích đánh giá sau này của con thì sao?”

 

Bà ta nghĩ rằng Lý Mạt Mạt muốn săn sóc Diệp Phi nên không nhịn được trách móc một câu: “Người nhà chúng ta luôn ngốc như vậy đấy, lúc nào cũng móc tim móc phổi cho người khác”

 

Khuôn mặt của Lý Mạt Mạt đỏ bừng, thành tích của Diệp Phi chẳng liên quan gì tới cô cả, nhưng cô biết nói ra bố mẹ sẽ không tin nên cô cũng lười giải thích.

 

“Chú Dũng ơi, chú đau đầu lắm phải không?”

 

Diệp Phi không dây dưa vấn đề này nữa, ngược lại anh nhìn về phía Lý Đại Dũng: “Hay là, để cháu bắt mạch thử cho chú?”

 

Lần trước, anh ta biết Lý Đại Dũng mắc bệnh cao huyết áp, không ngờ bây giờ lại đau đầu đến mức muốn tìm Hoa Thanh Phong khám bệnh.

 

“Bắt mạch?”

 

Chưa đợi Lý Đại Dũng trả lời, Liễu Nguyệt Linh đã dè bỉu đáp: “Cậu chạy đến phòng khách làm việc vặt thì tỏ ra mình là bác sĩ thiên tài nhỉ? Nếu cậu chữa được thì chúng tôi còn tìm Hoa Thanh Phong làm gì.”

 

“Được rồi, đừng lòe thiên hạ nữa” Bà ta hoàn toàn không tin Diệp Phi biết khám bệnh, cho dù biết một ít cũng chỉ là sơ sơ mà thôi.

 

Lý Mạt Mạt nhíu mày, càng thêm thất vọng về Diệp Phi, mình mới thay đổi cái nhìn về anh ta, thì anh ta lại bắt đầu ham hư vinh rồi.

 

Nếu tiếp tục dáng vẻ như vậy, làm sao giành được tình cảm của mình, anh ta còn muốn theo đuổi mình nữa không?

 

“Chưa già mà đã khó chịu như thế?”

 

Lý Đại Dũng không kiềm được trách móc: “Diệp Phi cũng có lòng tốt, thằng bé chỉ quan tâm tôi thôi”

 

Diệp Phi vội vàng dừng suy nghĩ khám bệnh cho Lý Đại Dũng để tránh hai vợ chồng họ cãi nhau.

 

Anh thay đổi nội dung cuộc trò chuyện: “Chú Dũng à, chẳng phải chú muốn tìm lão Hoa để khám bệnh sao, cháu biết ông ấy ở đâu, bây giờ cháu đưa chú đi”

 

Diệp Phi nhìn đồng hồ hoa mai, phát hiện sắp đến mười hai giờ rồi, có lẽ Hoa Thanh Phong đang ở Vọng Giang Lâu, tiện thể có thể khám bệnh cho Lý Đại Dũng.

 

Nghe Diệp Phi nói vậy, trong lòng Liễu Nguyệt Linh vốn đang tức giận, lập tức nói ngay: “Diệp Phi à, tôi biết hiện tại cậu có thể kiếm được ít tiền, tính khí sẽ cao hơn trước kia, nhưng muốn tìm Hoa Thanh Phong khám bệnh, không phải có tiền là được đâu! So về tiền, chúng tôi không có nhiều tiền hơn cậu sao? Vài trăm triệu có thể chỉ ra bất cứ lúc nào, nhưng lão Hoa cũng không thèm”

 

“Chúng tôi vốn có cơ hội mời lão Hoa khám bệnh đấy, kết quả lại bị các người làm vỡ Ngọc Quan Âm”

 

Bà ta liếc mắt nhìn Tô Tích Nhi: “Làm chậm trễ việc quan trọng…

 

Bệnh đau đầu của Lý Đại Dũng vẫn chưa trị hết tận gốc, biết Hoa Thanh Phong đã đến Nam Lăng, Liễu Nguyệt Linh tìm mọi cách muốn gặp ông ta để xin chữa bệnh, nhưng thư ký của đối phương liên tục dùng lý do bận rộn để lấy cớ không tiếp.

 

Vậy nên nghe nói thư ký của Hoa Thanh Phong rất thích ngọc. Hôm nay bọn họ mua một miếng ngọc Quan Âm, ai ngờ lại bị Tô Tích Nhi làm vỡ.

 

Ấy thế mà giờ đây, Diệp Phi lại nhảy ra nói mình có thể mời Hoa Thanh Phong, điều này khiến Liễu Nguyệt Linh cảm thấy Diệp Phi thật kiêu căng ngạo mạn, làm vỡ miếng ngọc khiến việc chính bị chậm trễ, còn dám tự cho mình là đúng đứng ở đây khoác lác…Được con gái bà giúp đỡ kiếm được mấy chục triệu thì nghĩ mình là ai đó rồi sao?

 

“Diệp Phi ơi, cháu có lòng là được rồi, nhưng thôi đi cháu”

 

Lý Đại Dũng cười haha mở miệng nói: “Không phải chú Dũng không tin cháu, nhưng hành tung của ông Hoa rất khó xác định, nếu không có hẹn trước đừng nói là khám bệnh, ngay cả bóng dáng của ông ấy cũng không tìm thấy đâu”

 

Diệp Phi bật cười: “Không sao đâu ạ, ông ấy đang ở Vọng Giang Lâu chờ cháu.”

 

Liễu Nguyệt Linh và Lý Mạt Mạt đều bật cười, tiếng cười của bọn họ rất chói tai và khinh thường.

 

Hoa Thanh Phong có thân phận gì, đang ở Vọng Giang Lâu chờ Diệp Phi ư, đây chẳng phải là nói hươu nói vượn thì là gì?

 

Vài nhân viên nữ trong cửa hàng đang xem trò vui cũng tỏ ý khinh thường, trong tay vừa có mấy trăm triệu thì đã nghĩ mình không có chuyện gì không làm được rồi.

 

Bọn cô ghét nhất loại đàn ông không có tiền lại ra vẻ khoe khoang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.