Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 841:




Chương 841:

 

Lăng Thiên Thủy nở nụ cười mềm mại: “Hẹn gặp lại”

 

Sau khi nói xong thì cô ta bèn dẫn viện trưởng Hoàng và nhóm người kia dứt khoát rời đi.

 

“Thông báo với toàn bộ thương hội, giết chết Diệp Phi không thai”

 

Cô ta đặt Diệp Phi vào danh sách người chết, chắc chắn sẽ không để cho anh sống quá 24 giờ.

 

Diệp Phi cười cười nhìn bóng lưng của cô ta, bị sỉ nhục như vậy vẫn có thể nhãn nhịn được, xem ra cũng có chút tâm cơ, chỉ là vẫn không thể nào lọt vào mắt của anh được.

 

“Biết cô ta là ai không?”

 

Bóng dáng của nhóm người Lăng Thiên Thủy vừa biến mất, Đường Nhược Tuyết vừa đi ra từ toilet nghiêng nghiêng đầu hỏi.

 

Diệp Phi cười nhạt: “Mặc kệ cô ta là ai, đã chạm phải giới hạn chịu đựng của anh thì đều một đạp giãm chết”

 

“Đừng sơ suất khinh thường kẻ địch”

 

Đường Nhược Tuyết hất tóc ra sau: “Cô ta tên là Lăng Thiên Thủy, là một trong bảy con sói của Thiên Lang, không chỉ là một quân sư mà còn là một tay súng bản tỉa”

 

“Số mạng người đã giết không nhiều lắm nhưng mà đều là những nhân vật ghê gớm có máu mặt.”

 

Cô còn nói thêm một câu: “Có thể thấy được người phụ nữ này không đơn giản”

 

Diệp Phi nhìn Đường Nhược Tuyết cười cười: “Xem ra em rất hiểu cô ta nhỉ?”

 

“Phía sau hội Thiên Lang là nhà họ Trịnh, Lăng Thiên Thủy lại kết nghĩa chị em với Trịnh Thịnh Trang, Trịnh Tuấn Khanh đối phó với em như vậy, em cũng đã điều tra tư liệu về bọn họ, cũng biết đến sự tồn tại của cô ta”

 

Đường Nhược Tuyết báo cáo tình hình cho Diệp Phi biết: “Đúng rồi, cô ta còn có một nửa dòng máu nước Nhật Bản, nghe đồn cha ruột của cô ta là một thần y của Nhật Bản, vốn có dòng máu quý tộc, tai mắt trong nước cũng rất rộng”

 

“Việc làm ăn qua lại giữa Thiên Lang và Nhật Bản cũng đều thông qua Lăng Thiên Thủy móc nối”

 

“Vậy nên hôm nay anh trêu chọc cô ta như vậy, lúc đi lại nhớ cẩn thận một chút, tránh cho bị một viên súng của cô ta bắn bể đầu”

 

Tuy Đường Nhược Tuyết biết Diệp Phi rất giỏi võ, nhưng mà chiêu trò mờ ám trên đời càng khó phòng hơn nên vẫn nhắc nhở anh một câu.

 

Diệp Phi hơi nheo mắt lại: “Cô ta vẫn liên quan đến người của Nhật Bản sao? Hèn gì đến tên cũng là Thiên Thủy gì đó!”

 

Anh cũng nghĩ đến cách dùng máu chó chữa bệnh, cha của Lăng Thiên Thủy cũng là thần y của Nhật Bản, không biết hai người này có liên quan gì với nhau không?

 

“Cố gắng để ý cô ta đi, tránh việc lật thuyền trong mương”

 

Đường Nhược Tuyết vừa căn dặn Diệp Phi, vừa đưa tay cầm túi lên chuẩn bị đi: “Được rồi, không ăn trưa đâu, bên chỉ nhánh công ty còn có việc, em phải quay về xử lý”

 

“Nhưng mà phải đề phòng chu đáo, không biết sau sáu giờ thì Trịnh Tuấn Khanh sẽ giở trò gì đâu!”

 

Mặc dù cô định để Trịnh Tuấn Khanh đuổi đến đây nhưng không có nghĩa là cô không lo lắng, vẫn phải về nhà sắp xếp lại một lượt, tránh việc bị đồn ép mà lại không có sức đánh trả.

 

Diệp Phi kéo cô gái lại, nói: “Đừng mà, em gọi anh đến uống cà phê, mang cơm đến cho cũng không ăn đã đi rồi, như vậy cũng rất có lỗi với anh”

 

“Không được, không được, nhất định phải ở lại ăn cơm với anh”

 

Đôi mắt anh trông mong nhìn Đường Nhược Tuyết: “Nếu không… hôm nay coi như là đã uổng công, cơm trưa lãng mạn chưa được ăn mà đã có thêm một kẻ thù”

 

“Bản thân anh đáng giá đến mấy trăm ngàn tỷ, đừng có mà ngây thơ như vậy được không?”

 

Đường Nhược Tuyết trừng mắt liếc nhìn Diệp Phi: “Đợi khi mọi chuyện giải quyết xong, có đầy cơ hội ăn cơm với anh, anh muốn tìm người ăn cùng anh, gọi cô Tống Hồng Nhan kia đến đây, hôm nay em cho phép hai người hẹn hò”

 

Diệp Phi rất bất đắc dĩ: “Tổng giám đốc Đường, em đừng có làm mất hứng vậy được không, quần anh cũng đã cởi rồi mà em còn nhất định phải về…”

 

“Câm miệng!”

 

Đường Nhược Tuyết lại trừng Diệp Phi một cái: “Có thể để ý hình tượng một chút không, nói bậy bạ cái gì vậy?”

 

Diệp Phi cầm lấy tay cô nói: “Anh mặc kệ, dù sao anh cũng không buông tay, không ăn cơm cũng được, hôn anh một cái!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.