Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 834:




Chương 834:

 

Đường Nhược Tuyết chưa từng quanh co với Diệp Phi: “Anh hãy nói cho em biết, cần bao nhiêu thời gian để xử lý xong?”

 

Vẻ mặt của Diệp Phi do dự: “Ngắn thì hai tuần, dài thì một tháng”

 

“Được, em cho anh một tháng.”

 

Ánh mắt sắc bén của Đường Nhược Tuyết nhìn chằm chăm Diệp Phi: “Một tháng sau, rời khỏi Nam Lăng, đến Long Đô tìm em, đồng thời đến Long Đô định cư”

 

Diệp Phi ngẩn ra: “Đúng vậy, anh dời sinh hoạt và trọng tâm sự nghiệp đến Long Đô hết cho em”

 

Đến Long Đô sao? Định cư?”

 

Đường Nhược Tuyết cầm ly lạnh nhạt lên tiếng: “Em sẽ tìm cho anh một nơi phát triển Kinh Thành, cũng có thể đưa chú dì đến sống ở Long Đô”

 

Diệp Phi nheo mắt: “Nhược Tuyết, cho anh chút thời gian suy nghĩ”

 

“Suy nghĩ chuyện gì chứ?”

 

Vẻ mặt Đường Nhược Tuyết không vui: “Lế nào những điều anh nói đêm nhảy sông đó là giả? Tình cảm mà anh dành cho em cũng không phải thật?”

 

Diệp Phi vội vàng lắc đầu: “Không phải, những điều anh nói đều là thật, chỉ là dời trọng tâm sự nghiệp đi chỗ khác là điều quá bất ngờ với anh”

 

“Em phải biết rằng sản nghiệp và nhân mạch của anh đều ở Trung Hải, anh đến Long Đô thì tất cả đều như bắt đầu lại”

 

“Hơn nữa thế cục Long Đô rắc rối phức tạp, anh lại trêu chọc đến những kẻ thù kiệt xuất đã bén rễ sâu rất dễ gây ra những phiền phức rất lớn.

 

So với Long Đô thì Diệp Phi vẫn cảm thấy ở Trung Hải thoải mái hơn, sân nhà của mình, người của mình, cuộc sống hơn hẳn thần tiên.

 

“Anh đừng có mà nói linh tinh”

 

Đường Nhược Tuyết đặt ly cà phê lên trên bàn một cái: “Anh chỉ cần nói cho em biết, có đi hay là không?”

 

Thấy người phụ nữ tức giận, Diệp Phi không thể làm gì khác hơn là cười khổ: “Được, anh đi Long Đô, nhưng mà anh cần thời gian ba tháng để thích nghi”

 

“Bây giờ anh cũng có thể xem như là có sản nghiệp lớn, không thể nói bỏ hết là bỏ.”

 

Không nói chuyện khác, ít nhất anh cũng phải thuyết phục bố mẹ đi theo, anh cũng không thể để Diệp Vô Cửu và Diệp Bích Cầm ở lại Trung Hải.

 

Nghe thấy Diệp Phi đồng ý, Đường Nhược Tuyết cười hòa hoãn: “Được, em chờ anh ba tháng.”

 

“Ba tháng sau em mà không thấy anh ở Long Đô, sau này anh cút xa được chừng nào thì tốt chừng ấy”

 

Cô đã nhiều lần mặt dày mất mặt làm dịu quan hệ với Diệp Phi, Diệp Phi lại cứ dở dở ương ương, cô bỗng cảm thấy mình quá hèn mọn.

 

“Keng'” Đúng lúc này điện thoại của Đường Nhược Tuyết rung lên, cô cũng không hề tránh đi mà đeo tai nghe lên rồi hờ hững lên tiếng: “Alo, ai vậy?”

 

“Tổng giám đốc Đường, mới không gặp có vài ngày sao đã quên tôi rồi?”

 

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng cười the thé: “Thế nào? Đã suy nghĩ kỹ về buổi đấu giá ngày mốt chưa? Từ bỏ hay là muốn dập đầu với tôi?”

 

Diệp Phi khế nhíu mày, đấu giá sao?

 

Nghe thấy tiếng cười này, thần kinh Đường Nhược Tuyết căng thẳng thêm hai phần: “Tôi đã suy nghĩ xong lâu rồi, giống như lần trước đã nói với anh rồi, tôi bị tình thế ép buộc”

 

Tuy là Đường Nhược Tuyết rất mạnh mẽ, nhưng mà Diệp Phi vẫn cảm giác được cô có vẻ rất nặng nề.

 

“Tổng giám đốc Đường không mang tiếng là nữ cường nhân nhỉ, khí chất từ đầu đến cuối vẫn mạnh mẽ như vậy”

 

Đối phương nở nụ cười kỳ lạ: “Chỉ là vật kia đối với nhà họ.

 

Trịnh chúng tôi cũng là tình thế bắt buộc, tổng giám đốc Đường không nể mặt như vậy không tốt đâu”

 

“Chuyện này thì có liên quan gì đến nể mặt chứ?”

 

Giọng nói Đường Nhược Tuyết lạnh lếo: “Trên thương trường nói chuyện kinh doanh, anh cần, tôi cũng cần, vậy mỗi người tự dựa vào năng lực, ai trả giá cao thì được.”

 

“Nhưng mà tôi lại không muốn uổng tiền thì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.