Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 829:




Chương 829:

 

Tô Tích Nhi ngượng ngùng trả lời: “Em…”

 

“Em cái gì mà em? Ấp a ấp úng như thế là không nhớ anh đúng không?”

 

Diệp Phi lại bắt đầu đùa Tô Tích Nhi: “Uống công anh cả ngày nhớ đến em, tối nay còn đặc biệt gọi điện thoại cho em”

 

Tô Tích Nhi nghe thấy Diệp Phi có vẻ giận dữ thì vội vàng đáp lại: “Không, em không có…” Từ đầu đến cuối cô không thể nào nói ra lời nói như thế được.

 

“Có nhớ là tốt, xem như em còn có lương tâm”

 

Diệp Phi không có ép Tô Tích Nhi quá, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng: “Mấy ngày nay em ở Kim Chi Lâm thế nào?”

 

“Em rất tốt, mỗi ngày đều quét dọn, nhặt thuốc, học châm cứu, xem sách thuốc…”

 

Tô Tích Nhi nói với Diệp Phi một cách rất thẳng thắng: “Brook còn dạy Tây y cho em, anh ta nói em rất có thiên phú, có cơ hội sẽ đưa em ra nước ngoài bồi dưỡng”

 

Cô nhắc tới sự khen ngợi của Brook dành cho mình, cô hi vọng có thể để Diệp Phi chia sẻ niềm vui này.

 

“Em có cơ hội đi nước ngoài là chuẩn bị vứt bỏ anh rồi đúng không?”

 

Diệp Phi xụ mặt xuống: “Thế giới bên ngoài phồn hoa hào nhoáng, Kim Chỉ Lâm quá buồn tẻ, không thể nào so sánh được”

 

“Không có mà, em không đi nước ngoài, em cũng không rời bỏ anh đâu” Tô Tích Nhi bị hai chữ vứt bỏ làm cho sợ hãi, vội vàng giải thích với giọng điệu run rẩy: “Anh đừng tức giận, em không đi bồi dưỡng nữa”

 

Diệp Phi tăng hăng một cái: “Thật ư?”

 

“Thật, rất thật”

 

Tô Tích Nhi cũng chẳng thẹn thùng nữa: “Chỉ cần anh không đuổi em đi thì em sẽ luôn ở bên cạnh anh”

 

Diệp Phi cười cười, anh có thể cảm nhận được sự chân thành của cô gái.

 

Tô Tích Nhi nói với giọng áy náy: “Anh đừng có giận nhé?”

 

“Chỉ cần anh không đuổi em đi là em sẽ mãi ở bên cạnh anh thật à?”

 

Diệp Phi cười hỏi một câu: “Một ngày nào đó anh không còn biết y thuật, trở thành nghèo rớt mồng tơi thì em còn ở bên cạnh anh không?”

 

Tô Tích Nhi không chút do dự mà trả lời: “Sẽ.”

 

Diệp Phi lắc đầu rồi nói: “Anh đã trở nên như thế rồi thì em còn đi theo anh làm gì?”

 

“Nuôi anh”

 

Tô Tích Nhi nói lại với giọng yếu ớt: “Anh đã trở nên như thế rồi thì chắc chắn em phải ở lại để chăm sóc anh…

 

“Nói dễ nghe thế nhỉ, ai biết em có thật lòng không chứ…

 

Diệp Phi cảm thấy rất ấm áp, nhưng ngoài miệng lại nói: “Thay là thế này, tạm thời anh không muốn để em học y nữa, em qua Nam Lăng đi, anh đang thiếu một người giúp việc.”

 

“Em qua biệt thự Phi Long làm việc vặt, còn y học thì để qua một bên trước đi, miễn cho em đủ lông đủ cánh rồi lại bay đi”

 

“Thấy sao?”

 

Diệp Phi tỏ ra dáng vẻ chững chạc đàng hoàng: “Có chịu hi sinh tương lai của mình đến chăm sóc anh không…”

 

Tô Tích Nhi trả lời: “Được.”

 

“Được cái gì mà được, anh đùa em thôi, ngủ sớm một chút đi anh đi ăn cơm”

 

Diệp Phi đùa Tô Tích Nhi một chút thì tâm trạng tốt hơn nhiều.

 

Sau khi ăn xong bữa khuya thì Diệp Phi gọi điện thoại cho mấy người Tiết Như Ý, sau khi xác nhận là không có chuyện gì xảy ra thì tắm rửa rồi đi ngủ.

 

Ngày hôm sau Diệp Phi dậy rất sớm, sau khi anh đi luyện công buổi sáng về thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, nhấn vào xem thì đều là số gọi từ Long Đô.

 

Diệp Phi tưởng rằng là điện thoại quảng cáo nên không để ý, anh tắm xong thì lại có cuộc gọi tới, đang định từ chối nhận thì lại thấy là Lý Mạt Mạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.