Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 817:




Chương 817:

 

Âm!

 

Roi dài không đập trúng Diệp Phi, cảnh cửa gỗ phía sau anh vỡ nát.

 

Sức lực kinh người.

 

Diệp Phi còn chưa rơi xuống đất đã cảm nhận được cổ chân bị roi dài quấn chặt.

 

Sau đó một lực khủng khiếp khiến anh bị mất khống chế, giống như búp bê bị ném trên không trung.

 

Trên không trung không có chỗ nào để mượn lực.

 

Diệp Phi không hề vùng vẫy, chộp lấy một viên gạch khác và không thương tiếc ném vào Miêu Phong Lang.

 

Miêu Phong Lang biến sắc, khuyu gối, cơ thể ngả về sau, gạch ngói đều không rơi trúng.

 

Nhân lúc này, Diệp Phi giật roi dài ra, hai chân tiếp đất, cơ thể nhanh chóng lùi về sau.

 

Một giây sau, hai người lại tiến đến, động tác cực nhanh, như chớp giật.

 

Trong chốc lát, đã đấu ba mươi mấy chiêu.

 

Diệp Phi không thể phủ nhận, Miêu Phong Lang này cực kỳ mạnh, đặc biệt là thân pháp của hắn, còn nhanh nhẹn hơn so với Bạch U và Miêu Phượng Hoàng.

 

Trong ba mươi năm qua, xem ra Miêu Phong Lang không đơn giản chỉ là ngủ, thân thể cũng đã luyện khí.

 

Không nghỉ ngờ gì rằng Miêu Phong Lang đã cải thiện thể chất của mình trong ba mươi năm.

 

Bùm bùm bùm bùm!

 

Trong trận chiến khốc liệt, Diệp Phi không hề rút lui mà tiến lên phía trước, ngay lập tức tiến đến trước mặt Miêu Phong Lang.

 

Nắm đấm liên tiếp đánh ra.

 

Nhưng đều bị Miêu Phong Lang cản lại.

 

Sức mạnh của Diệp Phi càng lớn thì sức chặn của hắn càng lớn, tốc độ của Diệp Phi nhanh, hắn cũng nhanh, nói tóm lại, Miêu Phong Lang đã theo nhịp của Diệp Phi.

 

Ba mươi sáu cú đấm, đều trúng vào thịt.

 

“Ha ha, thoải mái, thoải mái quá, sung sướng quá.”

 

Miêu Phong Lang như quên đi thù hận, cười ha hả giống như tên ngốc: “Tới đi”

 

“Hôm nay không phải anh đánh chết tôi thì sẽ là tôi đánh chết anh”

 

“Toái thạchl”

 

Diệp Phi lại đám ra một quyền, vòng qua hai tay Miêu Phong Lang, đánh về phía lồng ngực hắn.

 

Đây là chiêu thứ nhất trong Phá Quân quyền của Lưu Phú Quý.

 

Âm! Nắm đấm bao trùm sát ý, lúc đánh vào lồng ngực Miêu Phong Lang, chỉ phát ra tiếng va đập như kim loại.

 

Sức phòng ngự của Miêu Phong Lang quá kinh người.

 

Có điều, tốc độ của Diệp Phi không mảy may ngừng lại.

 

Anh nhanh chóng thi triển chiêu thức thứ hai.

 

“Hám sơn!”

 

Âm!

 

Năm đấm từ trên trời giáng xuống, toàn lực đánh vào bàn tay của Miêu Phong Lang.

 

Miêu Phong Lang trước đó còn mang vẻ điềm nhiên, chỉ cảm thấy cả người chấn động, hai chân bị công kịch lún xuống đất năm centimet.

 

Cùng lúc đó, ánh mắt lấp lánh ảm đạm đi nhiều.

 

“Quá đã, lâu rồi không có thoải mái như vậy, tiếp đi”

 

Miêu Phong Lang thở ra một hơi, sau đó lại cười ha hả: “Tới đi”

 

“Tới!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.