Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 56:






Triệu Hiểu Nguyệt nói rất lớn tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người nhìn về phía này.
Sau khi biết Diệp Phi là người ở rễ, mọi người đều chỉ chỏ cười cợt anh.
“Cô Triệu, phiền cô chú ý cách nói chuyện của mình một chút.”
Diệp Phi từ tốn nói: “Tôi là khách hàng của ngân hàng này, tôi tới đây để đổi chỉ phiếu chứ không phải đến để nghe cô làm nhục.”
“Một kẻ bám váy phụ nữ như anh mà cũng là khách hàng sao?”
Triệu Hiểu Nguyệt khoanh tay tỏ vẻ coi thường: “Chi phiếu đó là tiền tiêu vặt Đường Nhược Tuyết cho anh phải không?”
“Anh cũng mắt mặt thật đấy.”
“Nhà họ Đường cho anh ăn cho anh uống còn chưa đủ hay sao, mà anh còn tiêu số tiền mà Đường Nhược Tuyết cực khổ kiếm được chứ.

Anh có phải đàn ông không vậy?”
Thái độ của Triệu Hiểu Nguyệt vô cùng chán ghét, cô ta cảm thấy Diệp Phi còn không bằng một tên ăn mày.
Nhân viên và khách hàng của ngân hàng cũng liên tục lắc đầu, Diệp Phi làm như vậy đúng là không đáng làm người mà.
“Nói xong chưa?”
Ánh mắt Diệp Phi trở nên lạnh lẽo: “Nói xong thì nhường đường, đừng cản trở tôi đổi chi phiếu.”
Nếu cô ta không phải phụ nữ thì Diệp Phi đã tát cô ta một cái rồi.
“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là anh buông tha cho Đường Nhược Tuyết sớm một chút.
Cô ấy không phải người mà anh có thể làm váy bản được đâu.”
Triệu Hiểu Nguyệt vênh mặt ra lệnh: “Hơn nữa anh trai tôi cũng sắp quay về rồi, nếu anh ấy thấy anh và Nhược Tuyết có gì mờ ám, anh cần thận khó mà giữ mạng đáy.”
Diệp Phi không nhìn Triệu Hiểu Nguyệt mà đưa chỉ phiếu vào một cửa sổ: “Xin chào, giúp tôi đổi tắm chỉ phiếu…”
“Vù.” Triệu Hiểu Nguyệt cướp lấy tắm chỉ phiếu kia: “Tôi là quản lý ở sảnh này, để tôi xem qua tắm chỉ phiếu này của anh đã.”
“Hả?
“Một trăm triệu?”
Triệu Hiểu Nguyệt nhìn con số ghi trên chỉ phiếu, giật mình: “Đường Nhược Tuyết cho anh nhiều tiền như vậy sao?
“Không thể nào, không thể nào, cô ấy sẽ không cho anh nhiều tiền như vậy đâu.”
“Tắm chỉ phiếu này là giả.”
Triệu Hiểu Nguyệt biết là mỗi tháng Đường Nhược Tuyết đều cho Diệp Phi tiền tiêu vặt, nhưng lần nào cũng chỉ cho một vạn tệ thôi.
Tuyệt đối không thể có chuyện cô ấy cho Diệp Phi một trăm triệu được, Đường Nhược Tuyết cũng chẳng cho anh ta nổi số tiền đó.
Cho nên suy nghĩ đầu tiên trong đầu Triệu Hiểu Nguyệt là đây là chi phiếu giả.
Nhưng khi cô ta kiểm tra tắm chi phiếu kia thì lại phát hiện con dấu đầy đủ, không hề xóa hay sửa, cỡ chữ thống nhất, mặc dù không nhìn rõ chữ ký nhưng cũng rất liền mạch.
Lương tâm nghề nghiệp mách bảo cô ta, tắm chi phiếu này là thật.
Mọi người nghe Triệu Hiểu Đường nói đây là chỉ phiếu giả thì ai nây đêu nhìn sang, xì xào bàn tán.
Diệp Phi bình tĩnh nói: “Đây là chỉ phiều thật.”
“Anh lấy tắm chi phiếu này ở đâu?”
Triệu Hiểu Nguyệt thẳng tay cắt chỉ phiếu vào túi áo, hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Có phải anh trộm của nhà họ Đường không?”
“Tôi cho anh một cơ hội, anh thành thật trả lời cho tôi.
Nếu không tôi sẽ gọi Nhược Tuyết tới đây, báo cảnh sát bắt anh.”
Kể cả đây là chỉ phiếu thật thì cũng không thể là của Diệp Phi được.
Không ít người tập trung lại chỗ này, nghe chuyện kẻ ở rẻ trộm chỉ phiếu một trăm triệu, tất cả đều không ngừng bàn tán, châm chọc Diệp Phi không đàng hoàng.
Làm gì có nhà nào lại cho người ở rể nhiều tiền như vậy chứ?
Mấy nữ nhân viên cũng nhếch miệng tỏ vẻ khinh bỉ.
Đã bám váy phụ nữ rồi mà còn trộm tiền, nhân cách quá kém.
Giọng nói của Diệp Phi trầm xuống: “Đây là chỉ phiếu của tôi.”
“Chi phiếu của anh?”
Triệu Hiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Anh sống dựa vào Đường Nhược Tuyết nuôi sống, làm sao mà anh có chỉ phiếu một trăm triệu được chứ?”
“Nhát định là anh trộm chi phiếu của nhà họ Đường.”
“Tôi nói cho anh biết, anh phạm tội rồi đáy.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.