Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 297:




Chương 297:

 

Lãnh đạo bệnh viện lau mồ hôi: “Vâng, vâng”

 

Những người còn lại cũng đổ mồ hôi hột.

 

Tất cả mọi người đều biết hành động của Đỗ Thanh Hổ quyết đoán và mạnh mẽ, thật sự nếu xảy ra chuyện, sự nghiệp của họ đã đến hồi kết.

 

“Lão Dược đến rồi”

 

Đúng lúc này, thang máy phát ra tiếng động, sau đó có năm sáu người bước ra.

 

Đi phía trước là một ông già mặc vest, già nhưng vẫn tráng kiện, đôi mắt sắc lạnh, trông rất phong độ.

 

Một nhóm bác sĩ ngay lập tức hét lên, sau đó đến nghênh đón.

 

Đỗ Thanh Hổ kiềm chế cảm xúc, sải bước đi về phía Dược Thắng Hàn: “Lão Dược, lão Dược, cuối cùng ông cũng tới rồi, thực tình rất xin lỗi, từ sớm đã bắt ông từ Kinh Thành bay về đây”

 

Ông ta bước tới trước nắm chặt tay lão Dược lắc lư.

 

Thấy Diệp Phi tò mò, Tiền Thắng Hỏa thấp giọng giải thích: “Lão Dược, Dược Thắng Hàn, cao thủ dùng dược, cũng là chuyên gia tư vấn của công ty dược Bách Hoa”

 

“Chính là ông ta muốn gặp cậu, để thảo luận thêm về nguồn gốc của bài thuốc bí truyền Tu Hoa”

 

“Chỉ là cậu không đồng ý gặp ông ấy, cho nên ông ấy không dám quấy rầy cậu”

 

“Trong những năm đầu, ông ấy cùng với Tôn Thánh Thủ và Công Tôn Uyên được tôn là vui của Trung Hải, vua y học, vua dùng châm và vua dược”

 

Anh ta cười nói: mới mời ông ấy si chừng độc tố sẽ Mẹ anh Đỗ bị ngộ độc nên Đỗ tiên sinh t đêm bay về, nếu ông ấy ra tay thì ước ¡ được.

 

Diệp Phi gật đầu: “Xem ra đạo hạnh rất thâm sâu”

 

“Đỗ tiên sinh, các vị, chớ nói chuyện phiếm nữa”

 

Lúc này Dược Thắng Hàn dứt khoát phất tay một cái gọn gàng: “Để tôi xem tình hình bệnh nhân trước.”

 

Đỗ Thanh Hổ cuống quýt nói: “Được được, mời lão Dược bên này.

 

Dược Thắng Hàn đưa mọi người vào trong phòng, cửa và hành lang đột nhiên chật kín người.

 

Diệp Phi và Tiền Thăng Hỏa cố gắng chen mất năm phút để lên được phía trước.

 

Còn chưa kịp định thần thì đã thấy Dược Thăng Hàn từ bên giường đứng dậy: “Đỗ tiên sinh, tôi có thể chữa”

 

“Nhưng… chín phần chết một phần sống!”

 

Chín phần chết một phần sống!

 

Bầu không khí chìm xuống, toàn bộ khu vực và hành lang im lặng.

 

Diệp Phi chen đến phía trước cũng sửng sốt, sau đó liền tập trung nhìn tình hình trong phòng.

 

Nhìn thấy một cụ già tám mươi tuổi đang nằm trên giường bệnh lớn trước mặt, toàn thân đẹp đế quý phái, vẻ mặt ôn hòa.

 

Mất đi sự tươi trẻ, nhưng cũng không khiến bà ấy hiện lên với quá nhiều thăng trâm.

 

Tuy răng ngủ say, cũng không hề mất đi sự tao nhã đoan trang.

 

Chỉ là cụ già lúc này lại đang rơi vào trong hôn mê, sắc mặt trắng bệnh như giấy.

 

“Ừm?”

 

Diệp Phi đột nhiên cau mày.

 

“Thiên Nhân Ngũ Suy*?”

 

Anh thấy rõ ràng phía rìa trán của Tạ Tố Cẩm, lúc ẩn lúc hiện, lờ mờ dường như có một vòng tròn màu đen.

 

Người bình thường căn bản không thể nhìn thấy luồng khí đen này.

 

Diệp Phi cũng quan sát kỹ càng rồi mới nhận ra “Chẳng lẽ là’ đầu héo “Hoa tàn trên đầu” trong Thiên Nhân Ngũ Suy?”

 

Diệp Phi hít sâu một hơi, nếu thực sự là như vậy, đừng nói là một sống chín chết, đến một phần nắm chắc anh cũng không có.

 

(*Năm sự suy yếu của thiên nhân)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.