Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1387:




Chương 1387:

Trịnh Tuấn Khanh sửng sốt: “Có gì mà lợi hại?”

“Lần đầu tiên Diệp Phi có thể tự minh oan cho bản thân bằng cách hạ gục Thương Lang, ít nhất thì hắn tacũng có thể loại mình khỏi cảnh sát”

Trịnh Càn Khôn kéo ra một cổ áo, trong mắt hiện lên tia sáng: “Nhưng hắn rất ẩn giấu, không khiến ai phát hiện, kêu Aoki Akiko báo thù cho anh trai ám sát hắn, sau đó đem Aoki Akiko đến chỗ Aoki Taro hỏi tội”

“Diệp Phi đưa Thương Lang đến nhà tang lễ, đã làm đầy đủ chuẩn bị. Đầu tiên, nhà Aoki rất tức giận khi biết sự thật và trả thù hoàn toàn cho gia đình họ Trịnh của chúng ta”

“Trong trường hợp này, Diệp Phi thừa cơ trục lợi, có thể báo thù chúng ta”

“Thứ hai, vì lợi ích của các Huyết Y Môn, Aoki Taro không biết sự thật, còn khăng khăng cho rằng Diệp Phi là kẻ giết người.”

“Vậy thì anh ta có thể tận dụng cơ hội để giết Aoki Taro một cách công bằng”

“Sau đó sử dụng Aoki Doji để báo thù, giết sạch bọn họ”

“Chỉ cần đám người Aoki Taro ra tay trước, Diệp Phi sẽ giết hết bọn họ”

“Sau khi giết chúng, Diệp Phi vẫn có thể tấn công lại nhà họ Trịnh bằng cách tóm lấy Thương Lang”

“May mắn, may mắn, làm gì có ai may mắn như vậy?”

Trịnh Càn Khôn thất vọng nhìn các cháu trai, vốn dĩ ông ta cho rằng chúng rất xuất sắc, nhưng so với Diệp Phi, ông ta cảm thấy chúng đều là những kẻ ngốc.

Cho dù Diệp Phi khiến nhà họ Trịnh tổn thất nặng nề nhưng Trịnh Càn Khôn vẫn không thể kìm lòng mà khen ngợi.

Nghe Trịnh Càn Khôn phân tích, khuôn mặt của Trịnh Tuấn Khanh trở nên xấu xí.

Họ luôn miễn cưỡng thừa nhận rằng Diệp Phi rất xuất sắc và coi thường anh như một đối thủ, nhưng giờ họ phải thừa nhận thực lực của Diệp Phi. Tải app truyện hola đọc tiếp nhé!

“Chú, vậy phải làm sao bây gi Trịnh Tư Nguyệt do dự và nói: “Quân đội của Aoki đã bị tiêu diệt, Huyết Y Môn sẽ không còn đi về phía bắc trong thời gian này, chuyện của Thương Lang vẫn đang sôi sục”

“Chúng ta có nên để cho mấy người ông cụ ra ngoài, kẻo Dương Hồng Tỉnh dẫn người đi bắt anh ba?”

Việc thuê một kẻ giết người làm tổn hại danh tiếng của nhà họ Trịnh và khiến tình hình của Trịnh Tuấn Khanh trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều.

“Chút chuyện này mà muốn tôi ra ngoài, mấy người muốn dày vò ông già này đến chết hay sao, hay là muốn nói cho hắn ta rằng mấy đứa bất tà Trịnh Càn Khôn lại đạp xuống ghế: “Và nếu có thể hy sinh Trịnh Tuấn Khanh để giải quyết mọi chuyện, thì nhà họ Trịnh của chúng ta là người may mắn nhất”

Trong mắt ông ta hiện lên sự lo lắng: “Điều tôi lo lắng bây giờ là Diệp Trấn Đông đến hỏi tội…”

Lần trước, ông ta nhiều lần cam đoan với Diệp Trấn Đông rằng ân oán của mình sẽ bị xóa sổ, nhưng lại quay đầu lại để Thương Lang giết người.

Trịnh Càn Khôn lo lắng răng Diệp Trấn Đông sẽ đến chỗ ông ta.

Rắc rối nên kết thúc sao! Trịnh Càn Khôn suy nghĩ một chút, xoay người lấy một chiếc hộp, sau đó lấy một thẻ từ tủ bên cạnh, cắm một chiếc chìa khóa vào hộp.

Ông ta định nhắm lại, ánh mắt ông ta rơi vào Trịnh Tuấn Khanh .

Trịnh Càn Khôn lấy dao găm chặt đứt một ngón tay của Trịnh Tuấn Khanh: “Đi nào, Tư Nguyệt, tặng quà này cho Diệp Phi…

Khi Diệp Phi nói gì đó, sắc mặt Lâm Thu Linh thay đối rõ rệt, bà ta vội vàng ra ngoài gặp bác sĩ để kiểm tra thêm.

Sau khi khu phòng yên tĩnh trở lại, Diệp Phi ăn nốt phần cháo nóng còn lại, nói chuyện phiếm với Đường Nhược Tuyết một lúc rồi rời đi.

Ngay khi Diệp Phi quay lại Kim Chỉ Lâm, một vài chiếc Audis màu đen đã lái xe tới Cánh cửa mở ra, mười mấy nam nữ xuất hiện, đứng ở phía trước là một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp.

Tóc dài cuốn xoãn, đôi mát lạnh lùng, ‘Đôi môi mỏng không chút son phấn mà lại hồng hào khiến người ta không nhịn được muốn hôn lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.