Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1336:




Chương 1336:

Trong chớp mắt.

“A! Một tiếng hét thất thanh vang lên, người phụ nữ một mắt cắm người xuống đất, ngực bị một thanh kiếm đâm xuyên.”

“Cho dù tôi có báo ra danh tính thì các người cũng không trả thù được!”

Diệp Trấn Đông thậm chí không thèm nhìn người phụ nữ một mắt, trái tay của ông ta lại phóng ra một kiếm.

Tên thọt và tên câm cố gắng rút lui, cố gắng tránh nhát kiếm đó, nhưng họ đã bị chậm một bước.

Cổ họng bị đâm, cả hai ngã cái ùm xuống đất, ngay cả cơ hội la hét một tiếng cuối cùng trước khi chết cũng không có.

Thoáng cái năm tên tàn tật chết hết, mười mấy tên to con còn lại cũng sững sốt, súng trong tay không chỉ đông cứng, mà trở nên nặng trĩu.

Diệp Phi cũng hơi nhếch miệng, chú Đông chưa hoàn toàn khôi phục năng lực của mình mà đã giết năm tên kia dễ như trở bàn tay.

Nếu được phục hồi lại trạng thái đỉnh cao, thì e rằng chỉ một cái trừng mắt là có thể khiến người ta sợ chết khiếp.

“Tôi lại không biết ai mà lại có khả năng như vậy, hóa ra là Đông Vương đã xuống nú Trong bầu không khí im lặng chết chóc, Bà Minh lại mở cửa ra, nở nụ cười nham hiểm: “Diệp Đường Đông Vương, quả nhiên danh bất hư truyền”

Bà ta có biết Diệp Trấn Đông, nhưng ông ta đã gầy đi rất nhiều so với hai mươi năm trước, nếu như không dựa vào kiếm pháp để phán đoán, e rằng bà ta sẽ không thể nhận ra.

Sau khi nhận ra đối phương là ai, Bà Minh không còn kiêu ngạo ngồi trong xe nữa, mà tự mình đi ra giải quyết mọi việc.

“Thật tình không biết tên Diệp Phi này có quan hệ gì với Đông Vương mà khiến Đông Vương phải bất chấp bảo vệ đến vậy?”

Nếp nhăn trên mặt Bà Minh giãn ra: “Mong Đông Vương cho câu trả lời, để bà đây còn phải tính toán trước sau.”

“Cho bà câu trả lời? Bà không xứng được biết, nói nhảm vậy đủ chưa?”

Diệp Trấn Đông nhìn Bà Minh rồi nói: “Nói xong thì ra tay đi”

“Cho bà một cơ hội, nếu để tôi phải ra kiếm hai lần coi như là tôi thua”

Khóe miệng Bà Minh không ngừng chuyển động, tay cầm chắc chiếc gậy, gân mạch phồng lên thấy rõ, nhưng cuối cùng lại vẫn cố nén xuống.

“Đông Vương là đệ nhất thiên vương của Diệp Đường và là cao thủ thứ hai của Diệp Đường”

“Bà già tôi làm sao dám thách thức Đông Vương.”

Bà Minh nói một cách không can tâm: “Đêm nay, coi như tôi thua rồi!”

“Bụp” Ngay khi những lời nói đó rơi xuống, ánh kiếm lóe lên, Bà Minh lập tức bay đi! Chiếc gậy rơi xuống đất phát ra tiếng động.

Bà Minh sắc mặt tái mét, bà ta cắn chặt môi để ngăn tiếng hét phát ra.

Bà ta không ngờ rằng mình đã chấp nhận cúi đầu rồi mà Diệp Trấn Đông lại ra tay nhẫn tâm như vậy.

Điều này khiến bà ta tin vào lời đồn, cao thủ Diệp Đường đều là những cái máy giết người.

Chỉ là bà ta không thể đánh trả, hai mươi năm trước đánh không lại Diệp Trấn Đông, hai mươi năm sau vẫn một trời một vực.

Diệp Trấn Đông lắc lắc thanh kiếm trong tay, máu tươi bắn ra: “Nhận thua là tốt, chuyển lời tới bọn người Trịnh Càn Khôn”

“Nghe nói nhà họ Trịnh được tôn là thiên hạ vô địch, trong ba ngày nữa Diệp.

Trấn Đông tôi sẽ đến tận nhà để lĩnh gi “Để tỏ lòng thành ý, tôi muốn một đấu mười…”

Sau khi bọn người Bà Minh bị tiêu diệt toàn bộ, Bà Minh nhanh chóng rời đi, thì Diệp Phi cùng Diệp Trấn Đông cũng rời khỏi đó.

Màn đêm trở lại yên lặng, như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có vết máu trên mặt đất cho thấy có người đã chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.