Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1323:




Chương 1323:

Đối với sự vướng mắc yêu ghét giữa Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết, Cao Tịnh, người chỉ đắm chìm trong công việc, không biết rõ bao nhiêu.

“Vốn đã là như thế!”

Diệp Phi chợt nhận ra, sau đó cười nhạt: “Xem ra chủ tịch Đường của các người phải đau đầu rồi”

Anh có thể nhìn ra, rất nhiều người ở trước cửa đều là hạng lưu manh.

Cao Tịnh thở dài: “Chủ tịch Đường đúng là đau đầu, nhưng anh đã đến, thì sẽ không có vấn đề gì nữa rồi”

“Tôi không phải đến đây để giải quyết vấn đề này”

Diệp Phi do dự một lát: “Tôi chỉ tới để nói một tiếng cảm ơn: Đối với những bằng chứng về việc Trương Huyền đã tự sát, Diệp Phi luôn muốn nói một lời cảm ơn.

Cao Tịnh nghe xong ngớ người ra, lúc cô ta định nói điều gì đó, thì khi thang máy mở ra, cô ta chỉ có thể đưa Diệp Phi ra ngoài.

Vào lúc này, trên tầng mười tám, trong văn phòng chủ tịch, Đường Nhược Tuyết đang ngồi đối diện với một thanh niên mặc trang phục Trung Hoa.

Bên cạnh hai người họ đều được đặt một tách trà nóng, sau lưng có một vài vệ sĩ, thư ký, trợ lý và pháp lý đang đứng sẵn đó.

Trong mắt của cả hai bên đều có ý thù địch, và rõ ràng là cuộc đối này không có hảo ý gì.

“Chu Kim Hạo, cuộc nói chuyện đã kết thúc, mời anh bây giờ hãy cút ra khỏi văn phòng của tôi ngay”

Đường Nhược Tuyết nhìn đối phương, lạnh lùng nói: “Tôi tuyệt đối không bao giờ chịu sự đe dọa của anh”

“Chủ tịch Đường, sao cô lại tức giận? Điều này đối với cô hay tập đoàn Đường Thị đều sẽ không có lợi ích gì”

“Trong hoàn cảnh hiện tại này, cô căn bản không có lựa chọn nào cả, tôi không đe dọa cô, mà tôi là đang giúp đỡ cô”

Giọng một người đàn ông vang lên, nghe rất kỳ quái: “Chủ tịch Đường, này truyền thông Hắc Tinh của chúng tôi có thể xử lý công bằng, nhưng chúng tôi cần ba nghìn tỷ chỉ phí hoạt động”

“Chỉ cần ba nghìn tỷ được chuyển vào tài khoản, tôi không chỉ xóa bỏ tất cả lượt tìm kiếm và tin tức nóng hổi, mà còn giúp cô đuổi những người nhà bệnh nhân đang gây rối ở cửa kia”

“Bằng không, cửa lớn của công ty cô, cứ chờ người nhà của bọn họ chắn một năm rưỡi đi”

“Vụ bê bối của xí nghiệp rượu Thiên Đường, cũng chờ chuyển nhượng trên toàn quốc”

“Tôi tin răng, chỉ cần bản báo cáo chuyên sâu trong tay tôi bị ném ra ngoài, toàn bộ tập đoàn Đường Thị chắc chắn sẽ rơi vào tình cảnh hỗn loạn, tổn thất hàng chục nghìn tỷ”

Người thanh niên mặc trang phục Trung Hoa này, chân vắt chéo, mỉm cười với điếu xì gà chưa được châm cháy trong miệng: “Cái nào nhẹ hơn nặng hơn, trong lòng chủ tịch Đường nên tính toán cho kỹ”

Đường Nhược Tuyết thản nhiên đáp: “Cút!”

Sắc mặt của thanh niên mặc trang phục Trung Hoa kia trở nên lạnh lùng: “Đường Nhược Tuyết, đừng có không biết trời cao đất dày như thế”

“Tôi muốn ba nghìn tỷ của cô, chính là cho cô và cho Đường Môn thể diện lắm rồi”

“Nếu đổi thành người khác, ông đây đã sớm đòi một nửa cổ phần và thân thể cô rồi”

“Tôi sẽ cho cô mười phút để huy động vốn đầu tư”

“Mười phút sau, tiền vẫn chưa tới, cô và tập đoàn Đường Thị chờ sụp đổ đi!”

Anh ta khinh thường nhìn Đường Nhược Tuyết: “Nếu cô không tin, cô cứ thử đi?”

“Tôi cũng sẽ cho anh thời gian mười phút, quỳ xuống, xin lỗi, sau đó tự chặt một ngón tay của mình”

Đường Nhược Tuyết chưa kịp nói, Diệp Phi đã đẩy cửa bước vào: “Nếu không, tôi sẽ khiến cho công ty của anh phá sản…”

Nhìn thấy Diệp Phi xuất hiện, gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh ngay sau đó đã khôi phục lại sự lạnh lùng vốn có của mình.

Cô không nhiệt tình chạy đến ôm Diệp Phi, cũng không lạnh lùng không để ý đến người ta, mà chỉ khẽ gật đầu chào, trông không mặn không nhạt.

Nhưng Cao Tịnh rất nhanh có thể bắt gặp sự phấn khích trong đôi mắt của Đường Nhược Tuyết.

“Phá sản?”

Thanh niên mặc trang phục Trung Hoa, Chu Kim Hạo, thoạt đầu giật mình, sau đó nhìn chằm chăm vào Diệp Phi, vị khách bất ngờ với vẻ mỉa mai: “Ăn nói không biết điều như thế, ngay cả chủ tịch Đường của các người cũng không dám nói, anh làm sao lại còn dám kêu gào lên như thế?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.