Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1298:




Chương 1298:

Cuối cùng Hùng Nông Thị đích thân đứng ra, lại là một đề bài cao siêu hóc búa.

Diệp Phi Đường giải đề trong vòng một phút.

Giám khảo châm cứu phục…

Giám khảo dược học phục…

Lão Cung phục…

Hùng Nông Thị cũng phục…

Đây chắc chăn là thiên tài y học, hơn nữa còn là thiên tài trong thiên tài.

Suy cho cùng thì dù Diệp Phi có may mắn cách mấy cũng không thể học thuộc hết tất cả đề bài và đáp án của tất cả mọi người được.

Hơn nữa trong khi ra đề thì có ba đề bọn họ cũng không dám kết luận, thế nhưng nó lại được Diệp Phi phân tích cặn kẽ.

Hùng Nông Thị đổ mồ hôi lạnh vì mình suýt tí nữa lỡ mất một thiên tài.

Lão Cung tranh thủ đi tới nói cho Hùng Nông Thị biết chuyện Diệp Phi dùng nhân sâm thay cho đảng sâm.

Hùng Nông Thị lại càng sợ hãi và phục Diệp Phi sát đất, cả tài năng và y đức đều có đủ.

Tất cả đều tròn điểm.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Diệp Phi nhìn Hùng Nông Thị hỏi: “Tuần trưởng Hùng, mọi người nói xem tôi có trộm đáp án không?”

Hùng Nông Thị vội vàng cười xua tay: “Không có, không có: “Tôi có gian lận thi cử không?”

“Không có, không có!”

“Tôi có phải phế vật không?”

“Nói hươu nói vượn, cậu là niềm tự hào của Đông y* “Thế thành tích một trăm năm mươi điểm của tôi có tính không?”

“Đương nhiên là tính, đương nhiên là tính rồi! Tôi còn muốn ghi tên lên bảng, bảng toàn khu vực, bảng toàn thành phố”

Hùng Nông Thị không hề e dè với ánh mắt của mọi người, ông đi tới ôm Diệp Phi: “Cậu là niềm tự hào của Đông y, từ bây giờ trở đi cậu cần gì cứ tới tìm tôi”

Ông không còn vẻ uy nghiêm nữa mà ngược lại là sự nhiệt tình nói không nên lời: “Chỉ cần đó là việc trong khả năng của tôi thì chắc chắn tôi sẽ không trốn tránh”

Những người khác cũng tới bắt chuyện làm quen, nói cho.

Diệp Phi là anh có thể đến tìm họ bất kì lúc nào.

Ai cũng biết, một giải vô địch Hoa Đà sẽ mang đến cho Long Đô những lợi ích gì.”

“Cái này! Thế này…”

Thấy thái độ của đám người Hùng Nông Thị, Lô Bản Hỉ cảm thấy mặt mình vừa mới bị Diệp Phi vả cho bôm bốp.

Mặt Quách Thi Vũ cũng nóng lên, không thể tin nhìn Diệp Phi.

Cô ta không thể chấp nhận Diệp Phi si mê cô ta lại là một thiên tại y học trong cuộc thi này, trong khi anh tới đây vì cô ta.

“Tuần trưởng, đây là đề quản lý Lô Bản Hỉ ra cho Diệp Phi.”

“Diệp Phi làm xong hết, nhưng quản lý Lô Bản Hỉ xem một tí rồi ném ra ngoài cửa sổ, còn nói cậu ấy viết linh ta linh tinh”

Lúc này, một giám khảo trong hội trường chạy ra ngoài rồi cầm một cục giấy nhăn nhó trở về, hết sức hăng hái đâm cho.

Lô Bản Hỉ một cú thật đau.

Hùng Nông Thị nhận lấy mở ra xem thì thấy đó chính là ca bệnh liên quan đến “Thương Hàn Luận” của mình.

Đáp án hoàn toàn chính xác.

“Đổ oan cho thí sinh, không làm tròn trách nhiệm, chối bay chối biến sự thật…” Ánh mắt Hùng Nông Thị lạnh như băng nhìn chằm chằm Lô Bản Hỉ: “Quản lý Lô Bản Hi, làm trong ngành nhưng không có y đức, chính thức cách chức ở Hiệp hội Đông y và thu hồi giấy phép kinh doanh cũng như chứng chỉ hành nghề, hủy”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.