Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1288:




Chương 1288:

Đường Phong Hoa cười võ đùi, rất là lạc quan mở miệng: “Không sao cả, chắn ta thế này là được rời, tuy là không chạy nhảy được nhưng đi được, còn đỡ hơn là mất luôn. Tôi đã thấy rất vui rồi. Hơn nữa tôi sống thế này thì mới yên tâm khi đứng trước mặt Lâm Thu Linh, xem như trả ơn nuôi dưỡng của bà ấy bao năm qua”

“Diệp Phi, cậu không cần phải quan tâm tới cái chân đó của tôi nữa đâu, nếu được cậu cứ chữa trị cho cô bé họ Tô đấy là được” Cô ấy khuyên nhủ Diệp Phi: “Con bé đang tuổi xuân tuổi lớn, không thể để lại di chứng gì được…”

Diệp Phi vung tay” “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Tích Nhi thật tốt nhưng tôi cũng sẽ chữa chân cho chị”

“Tuyết Liên ngàn năm tuổi… Thiên Sơn Tuyết Liên… Sao…

Sao nghe quen quen thế nào ấy…” Tống Hồng Nhan võ đầu: “Tôi biết ở đâu có rồi”

Hai mắt Diệp Phi sáng lên: “Chỗ nào?”

“Giải Hoa Đà, giải quán quân” Tống Hồng Nhan đưa điện thoại cho Diệp Phi: “Phần thưởng, Thiên Sơn Tuyết Liên”

Diệp Phi quyết định tham gia Giải Hoa Đà.

Ban đầu anh chẳng có hứng thú gì với giải thưởng này cả, người đăng kí chính là Hoa Thanh Phong, thế nhưng bây giờ anh lại muốn tới đó xem thế nào.

Ngoài việc lấy Thiên Sơn Tuyết Liên để cứu Đường Phong Hoa thì Diệp Phi còn cảm thấy trận đấu này có rất nhiều tiền thưởng.

Nếu không tại sao bọn họ lại dùng dược liệu quý như thế để làm phần thưởng?

Thiên Sơn Tuyết Liên, giá trên trời.

Ngày thứ ba sau khi anh được thả ra thì trận đấu sẽ bắt đầu nên Diệp Phi đánh một giấc rồi đi xem tài liệu về Giải Hoa Đà.

Quy tắc cực kì đơn giản, các khu vực trên Thần Châu tiến hành thi viết luận, trong đó lựa ra một trăm người thi cho thành phố.

Người giành được giải nhất toàn quốc chính là quán quân, chẳng những có vinh quang trên người mà còn giành được phần thưởng là Thiên Sơn Tuyết Liên.

Điều đó khiến rất nhiều người ham muốn.

Diệp Phi lật được một lát thì phát hiện thành phố nào cũng có gần cả ngàn người tham gia, không cần biết có bao nhiêu người đến nơi thi đấu nhưng nhiệt tình đăng kí thế này là đủ để anh giật mình.

Thấy có cuộc thi lý thuyết, hôm đó Diệp Phi bắt đầu đi xem lại các tài liệu.

Còn việc Dương Hồng Tinh có cần đến mình không, Tống Hồng Nhan có tìm được Hùng Thiên Nam không thì tạm thời Diệp Phi ném hết ra sau đầu.

Nhóm Trác Phong Nhã cũng không quấy rầy anh, bọn họ xử lý chuyện phòng khám cực kì gọn gàng ngăn nắp để Diệp Phi không cần phải lo lắng quá nhiều.

Đường Phong Hoa nấu cho Diệp Phi ăn những bữa cơm với thực đơn đa dạng và phong phú, một ngày ba bữa đều là đồ bổ để Diệp Phi có đầy đủ sức khỏe đọc sách.

Ngày thứ ba, Diệp Phi dậy thật sớm, ăn sáng xong bèn chuẩn bị đến trường thi Long Đô.

Anh vừa mới vào trong xe thì điện thoại đã reo lên, Diệp Phi gắn tai nghe vào, đầu dây bên kia là giọng nói của Dương Kiếm Hùng: “Cậu em Diệp Phi, hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi, tôi chúc cậu thi thật suôn sẻ nhé.”

Dù giải Hoa Đà được tổ chức bởi Hiệp hội Đông y nhưng cũng có liên quan đến Bộ Y tế, thế nên Dương Kiếm Hùng mới biết hôm nay Diệp Phi đi thi.

Diệp Phi nghe vậy bèn cười: “Cám ơn sếp Dương”

Dương Kiếm Hùng cười dặn dò Diệp Phi một phen: “Thi đấu huyện xã và thành phố không có gì khó khăn với cậu, chỉ cần cậu dùng một nửa kiến thức là đậu”

“Nhưng trong lúc thi đấu cấp tỉnh thành thì cậu phải cẩn thận một chút, gặp phải những người mạnh đến từ khắp nơi thế thì phải chuẩn bị nhiều, có rất nhiều kẻ trâu bò lâu lâu mới “xuống núi” đi dạo…”

“Thi đấu toàn quốc lại càng là một cuộc chiến đẫm máu, tất cả đều là người tài từ khắp nơi trong nước, có một năm Miêu Vương mới nhậm chức cũng tới thử”

“Chỉ là tôi tin chỉ cần cậu không lơ là thì chắc chắn người vô địch giải Hoa Đà sẽ là cậu” Anh ta thể hiện sự tin tưởng của mình vào Diệp Phi.

“Cảm ơn lời cổ vũ của sếp Dương” Diệp Phi cười cười, chuyển chủ đề: “Đúng rồi, tình hình Dương Thiên Tuyết thế nào?”

Giọng Dương Kiếm Hùng thoáng bất đắc dĩ: “Nhóm người Tôn Thánh Thụ cố gắng chữa trị nên bây giờ tình huống của Thiên Tuyết đã đỡ hơn nhiều, tạm thời không nguy hiểm gì nữa nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Tôi đã đề nghị anh tôi tìm cậu chữa bệnh nhưng anh ấy lại không muốn mất mặt nên không chịu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.