Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1287:




Chương 1287:

“Không liên quan tới chị, là do Dương Hồng Tinh đặt mình lên cao quá, hơn nữa tôi sớm muộn gì tôi cũng tiếp xúc với ông ấy, suy cho cùng ông ấy vẫn là người nhà họ Dương”

Diệp Phi chuyển chủ đề: “Đúng rồi, nghe nói chị đã cứu Dương Thiên Tuyết hả?”

“Đúng vậy, xế chiều hôm đó tôi tới để tìm một khách hàng, có một dự án khai phá cần được duyệt” Tống Hồng Nhan cười cư ic ra ngoài nghe thấy tiếc động lớn nên ngó qua, con ngựa đang mất kiểm soát nên mới nổ súng giết chết nó.”

“Khi đó tôi không nhận ta đó là con gái lớn ông ảnh cả nhà họ Dương. Cô bé ấy mặc đồ bảo hộ nên không nhìn kỹ sẽ không biết. Tôi thấy nên làm vậy thôi, không muốn để ông ấy mặc nợ gì đâu, với cái tính của Dương Hồng Tinh thì có dùng cái ơn cứu mạng đó nói chuyện cũng chả được gì”

“Đúng là chị Hồng Nhan, hành động nghĩa hiệp” Diệp Phi khen ngợi một câu: “Mấy ngày nay vất vả cho mọi người rồi”

“Cậu khách sáo với tôi làm gì? Hơn nữa tôi cũng chẳng làm được gì cả” Tống Hồng Nhan nhìn ngã tư đường trước mặt cười: “Cậu muốn cảm ơn thì phải đi tìm Đường Nhược Tuyết vì cậu có thể ra đây cô ấy đã bỏ ra không biết bao nhiêu là tiền, thiếu người ta rất nhiều ơn tình mới ép được Trương Hào Khôn”“

Cô ấy cười: “Không có cô ấy đâm một đao trí mạng thì chắc cậu phải ngồi trong đó thêm mười ngày nửa tháng.

Nghe tới ba chữ Đường Nhược Tuyết, khóe môi Diệp Phi run run, anh nhắm mặt lại nghỉ ngơi. Không cần biết anh trở mặt vô tình thế nào thì cái tên đó vẫn kích thích vào các dây thần kinh trong đầu anh.

Diệp Phi thở dài: “Có cơ hội tôi sẽ cảm ơn cô ấy”

Trong lúc họ nói chuyện, Diệp Phi tiện tay mở ngăn kéo ra định bỏ bùa bình an vào.

Tống Hồng Nhan cầu bùa bình an về cho anh nhưng Diệp Phi không dùng được, anh thêm vào đó vài thứ rồi để lại cho Tống Hồng Nhan đi về an toàn.

Thế nhưng khi anh mở ngăn kéo ra thì chợt trông thấy một cái còi nhỏ trông cực kì xinh xắn và khác lạ.

Anh tò mò hỏi: “Đây là cái gì thế?”

Tống Hồng Nhan liếc nhìn rồi dịu dàng cười: “Còi gọi ngựa, đồ kỷ niệm trại nuôi ngựa cho tôi đấy, thích thì cầm chơi đi”

Diệp Phi cười đặt trở về: “Tôi lấu mấy thứ này làm gì, tôi đâu có cưỡi ngựa.”

Anh lại nghĩ thầm là đang yên đang lành cái chỗ đó làm vật kỷ niệm làm gì…

Mười lăm phút sau, xe chạy đến trước cửa Kim Chi Lâm cửa, cửa xe mở ra, Diệp Phi bước xuống.

“Diệp Phi đã trở lại!” Cả nhà tải app truyện hola đọc khích lệ nhóm nhé!

“Anh Phi không sao rồi!”

“Mau lên, mau lên, chậu than, lá bưởi”

Bọn Đường Phong Hoa được Tống Hồng Nhan báo trước thấy xe xuất hiện lập tức hét lên mừng rỡ chạy tới ôm châm lấy Diệp Phi.

Sau đó bọn họ lại lấy chậu than các kiểu ra để anh xua vận rủi.

Sau đó mọi người ở phía sau viện ăn thật ngon một chút ăn khuya, xem như ăn mừng Diệp Phi bình an trở về.

“Chị cả, lần này vất vả cho chị rồi.” Diệp Phi đã biết chuyện xảy ra ở phòng khám Trong mấy ngày anh không ở đây, Đường Phong Hoa đã trở thành người vận hành và giữ bình yên cho cả phòng khám.

“Chị cả, tôi đã biết chuyện chân trái của chị rồi, chị cứ yên †âm, tôi nhất định sẽ chữa lành cho nó, để chị đi lại được bình thường” Diệp Phi tức giận Lâm Thu Linh không biết điểm dừng rồi lại hứa hẹn với Đường Phong Hoa: “Có rất nhiều cách để chữa trị gân mạch cho chị, bây giờ còn thiếu mỗi thuốc bổ dùng sau khi chữa trị đó là Tuyết Liên ngàn năm tuổi.”

Lâm Thu Linh rút châm ra như thế đã làm hỏng mất gân mạch chân của Đường Phong Hoa, chẳng những làm cho nó không đi được mà còn bị teo rút lại.

Diệp Phi có thể làm cho gân mạch trở lại bình thường nhưng sau khi chữa trị xong thì cân Tuyết Liên để tẩm bổ, giúp cho cây non thành cây lớn thì Đường Phong Hoa mới đi lại bình thường được..

“Tuyết Liên ngàn năm tuổi không phải rau cải trắng, có thể thấy nhưng không thể tìm, chắc tìm được nó còn may mắn hơn cả trúng xổ số” Tôn Bất Phàm lanh mồm lanh miệng: “Mấy chục năm nay Tuyết Liên đều bị người ta hái sớm, làm gì có chuyện để lại ngàn năm cho người đời sau hốt mất”

“Câm miệng!” Bọn Hoa Yên Vũ trợn trắng hai mắt.

Tôn Bất Phàm chợt phản ứng mình đã quá nhanh mồm nhanh miệng, thế có khác gì nói Đường Phong Hoa phả què chân cả đời đâu.

“Người thường tìm không thấy nhưng chắc là Thẩm Vân Phong sẽ có cách” Diệp Phi cười an ủi Đường Phong Hoa: “Chị cả, ngày mai tôi đi hỏi thử xem sao, chắc sẽ tìm được Tuyết Liên ngàn năm tuổi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.