Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1285:




Chương 1285:

Mấy người còn lại cũng đều lên tiếng huà theo, thứ nhất là Diệp Phi còn quá trẻ, thứ hai là bệnh nhân bị thương quá nặng, cả chuyên gia cũng không dám làm gì thì Diệp Pho chữa bằng niềm tin à?

Dương Kiếm Hùng lo lắng lên tiếng: “Anh cả, Diệp Phi…”

“Câm miệng!” Dương Hồng Tinh hung hăng ngắt ngang lời em trai mình: “Không cần viện trưởng Lý Tinh nhắc nhở tôi cũng không để cho Diệp Phi cứu người”

“Tôi không chấp nhận được cái y thuật của cậu ta và tôi cũng không tin tưởng, một nghỉ phạm như cậu ta thì làm gì có chuyện tốt bụng cứu người”

Đương nhiên còn một nguyên nhân nữa đó là ông ta sợ bị người đời chê cười khi thả Diệp Phi ra để cứu con gái.

Ông ta không muốn kéo hai chuyện này lại với nhau.

Sau đó ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Phi: “ Diệp Phi, nếu thằng ba đã cố gắng cứu cậu ra thế này thì hôm nay tôi sẽ nể mặt nó, cho cậu cơ hội. Nhưng tôi nói cho cậu biết rằng cậu không được gây ra thêm chuyện gì nữa trước khi chuyện này được giải quyết xong, nếu không tôi sẽ tóm cậu lại bất kì lúc nao.

“Còn nữa, sau này dừng mạnh miệng lừa gạt người khác như thế và đừng tưởng mình biết chữa mấy bệnh vặt thì tưởng mình là lớn nhất trên đời”

“Phải nhớ kỹ, núi cao vẫn có núi cao hơn, đừng nói là thần y, cậu có học cả đời cũng không bằng viện trưởng Lý Tĩnh nữa là”

“Đi ra ngoài đi, đừng ở tại chỗ này nữa vì thần y tôi mới sắp tới rồi”

Ông ta mất kiên nhãn nghiêng đầu nhìn: “Cậu ba, cậu dẫn câu ta ra ngoài đi”

Dương Kiếm Hùng tức giận nói: “Anh cả, anh không thể nghe em một lần ư? Tin tưởng Diệp Phi một lần thôi…”

Vẻ mặt Dương Hồng Tỉnh lạnh lẽo: “Đi ra ngoài!”

Lý Tĩnh trừng mắt nhìn Diệp Phi: “Diệp Phi, cậu đi ra ngoài đi! Đừng để ông Dương Tinh Hồng và sếp Dương phải cãi nhau vì mình”

“Ông Dương Tinh Hồng, thật ra tối nay tôi không muốn tới đây vì tôi chẳng có tí cảm tình nào với ông cả”

Diệp Phi bảo Dương Kiếm Hùng không cần phải cố làm gì nữa, anh nhìn thẳng vào Dương Hồng Tinh mở miệng: “Ngoài việc ông không chịu quan tâm tới người khác ra thì ông còn tự kiêu cho mình là đúng.”

“Tôi xuất hiện ở đây chỉ vì nể mặt sếp Dương và ông cụ, tới đây cứu Dương Thiên Tuyết. Bây giờ ông muốn đuổi tôi đi thì tôi đương nhiên sẽ không ăn vạ ở lại nơi này, tôi đã tới đây và từng đó là đủ để ăn nói với ông cụ rồi”

Anh nói với Dương Kiếm Hùng: “Sếp Dương, mặt mũi, tình cảm của chúng ta khiến tôi có nể mặt anh, tôi đã cố và anh cũng thế”

Dương Kiếm Hùng khẽ nói: “Diệp Phi, đừng đi…”

“Được, tôi sẽ nói với ông cụ rằng cậu đã tới đây, nói cậu đã cố hết sức trong chuyện của Thiên Tuyết. Không phải cậu không chữa bệnh, mà là tôi không muốn để cho chữa bệnh.”

Dương Hồng Tinh nhìn Diệp Phi cười lạnh: “Bây giờ cậu không cần lo ông cụ trách mình nữa, đi được rồi đấy”

Lý Tĩnh há miệng cười khinh thường.

Người đi cùng bà ta cũng có vẻ mặt như thế, bọn họ cảm thấy Diệp Phi thật buồn cười khi cố làm ra vẻ thế này”

“Cuối tôi muốn nói thêm một câu, tôi có thể cứu Dương Thiên Tuyết, hơn nữa chắc cả Thần Châu này chỉ mình tôi có thể cứu.”

Diệp Phi vẫn giữ bình tĩnh: “Hôm nay tôi rời khỏi đây, ming là ông Dương Tinh Hồng sẽ không hối hận”

“Hối hận?” Dương Hồng Tinh vẫn mạnh miệng trước sau như một: “Đó giờ Dương Hồng Tinh này không biết hối hận là gì cả”

“Chỉ mình cậu có thể cứu được ư? Cậu tưởng mình là Hoa Đà tái thế chắc? Một tay mơ mà cứ tưởng mình là thiên hạ vô địch ư?”

“Không ngại nói cho cậu biết, ngoài nhóm viện trưởng Lý ra tôi còn mời thêm ba thần y, đừng nói với tôi rằng bọn họ không bằng cậu”

Ông ta không thích cái vẻ lòe thiên hạ của Diệp Phi, mấy chục chuyên gia ở đạy còn không dám nói mình chắc chăn chữa được, Diệp Phi lại hờ hững nói với cái vẻ thong dong thế.

“Ông Dương Tinh Hồng, ba thần y đến đây rồi!”

Lúc này, thanh niên tóc húi cua chạy vào, vẻ mặt xúc động: “Bọn họ đi cùng nhau.”

Dương Hồng Tinh mừng rỡ như điên: “Mau mời vào, mau mời vào đây”

Con gái ông được cứu rồi, đây chính là thần y ông ta cố gắng lắm mới mời được.

“Còn chưa chịu đi nữa hả?” Lý Tĩnh nhìn Diệp Phi: “Ở lại đây chờ bị mất mặt xấu hổ ư?”

Dương Kiếm Hùng đen mặt muốn nổi bão, lại bị Diệp Phi lôi kéo về phía cửa.

Dương Hồng Tỉnh ra ngoài đón người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.