Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1257:




Chương 1257:

Tưởng phu nhân đuổi đội trưởng Nam Cung đi rồi cũng không nấn ná lại phòng khám quá lâu để không ảnh hưởng tới việc khám chữa bệnh của Diệp Phi.

Bà để lại danh thiếp của mình cho Diệp Phi rồi thoải mái dẫn người đi.

“Viên Thanh Y? Tên khá là hay đấy” Diệp Phi cười cười, Tưởng phu nhân này khá là thú vị.

Anh nhớ rõ mặt của bà rồi nhanh chóng chữa trị cho bệnh nhân, cùng lúc đó là một tin nhắn anh gửi cho Tống Hồng Nhan.

Anh muốn Trương Huyền ngã xuống.

Xế chiều, bệnh nhân dần tan đi, bọn Trác Phong Nhã thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

Tình huống xoay chuyển bất ngờ, chẳng những không đánh mất lòng người mà còn khiến Kim Chỉ Lâm càng nổi tiếng hơn với danh tiếng chưa bao giờ có.

Nhóm Trác Phong Nhã cũng cảm thấy thích thú hơn bao giờ hết, đó là cảm giác thành tựu không nói nên lời.

Nó còn sung sướng hơn tiền tài và danh lợi.

“Rầm!” Khi bọn họ đang khởi động xe thì một chiếc xe chở hàng lớn bỗng nhiên nhấn chân ga lao thẳng vào phòng khám.

“Cẩn thận!” Diệp Phi hét lên, anh còn vội vàng kéo Đường Phong Hoa và Tôn Bất Phàm đi..

Bàn khám bệnh nhanh chóng vỡ vụn.

Chiếc xe đó vẫn không ngừng lại, nó lại tông vào quầy thuốc khiến nó đổ ầm xuống, mấy ống tuýp vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Chiếc xe đó lại quay sang một hướng khác và khi nó đụng vào tường thì mới dừng lại.

Ởgóc khuất, một gương mặt nhăn nhó đau đớn lộ ra Tô Tích Nhi.

Tuy rằng cô ấy đã cố hết sức để tránh trong góc nhưng vẫn bị tông trúng.

Mặt tái nhợt.

“Tích Nhi!” Diệp Phi gào lên đầy giận dữ, anh vội vàng chạy tới kéo cửa xe ra, tóm lấy tên tài xế râu xồm đập thẳng vào tường.

Sau tiếng bốp thì tài xế râu xôm đầy mùi rượu đã dán vào tường, cả người run lên rồi ngã xuống một cái bước xa vọt lên, rớt ra cửa xe, một phen bắt được râu xồm lái xe, sau đó đối với vách tường vung.

Vẻ mặt đau đớn.

Đường Phong Hoa lao tới đánh thật mạnh khiến tài xế máu me đầy người.

Diệp Phi xoay người chui vào trong xe và dùng tốc độ nhanh nhất để kéo chiếc xe ra ngoài, sau đó đỗ bên ngoài phòng khám.

Anh đá văng ra cửa xe rồi xuống xe, sau đó đỏ mắt chạy vào góc nhà.

Tô Tích Nhi ngồi phịch ở trong góc, miệng mũi đầy máu, quầy thuốc trước mặt cô ấy đã vỡ tan thành, mặc dù có quầy thuốc che trước mặt và cũng nấp trong góc tường nhưng chiếc xe lao thẳng vào vẫn khiến Tô Tích Nhi bị thương nặng.

“Diệp Phi…” Tô Tích Nhi nhìn Diệp Phi, muốn nói chuyện nhưng chỉ phun một ngụm máu tươi ra.

“Tích Nhi, Tích Nhi! Đừng nói gì hết, cố gắng gượng nhé, cô sẽ không sao, không sao đâu.”

Diệp Phi bế Tô Tích Nhi lên, vẻ mặt lo lắng đặt cô ấy lên ghế nằm rồi gào lên: “Ngân châm, ngân châm…”

Hoa Yên Vũ và Tôn Bất Phàm vội vàng vọt lại đây.

Nhóm Trác Phong Nhã cũng xuống xe hỗ trợ.

Diệp Phi dồn ánh sáng đá sinh tử vào để giữ lại mạng cho Tô Tích Nhi rồi bắt đâu dùng ngân châm cứu người.

Anh cố găng hết sức cứu Tô Tích Nhi từ cửa địa ngục về.

Một cây ngân châm ghim vào huyệt vị trước ngực, nước thuốc nhanh chóng men theo cây châm để chảy vào người Tô Tích Nhi.

Nửa tiếng sau, tình hình của Tô Tích Nhi đã trở nên ổn định, Diệp Phi lại mỏi mệt quá độ ngồi phịch dưới đất.

Quần áo sau lưng anh đã ướt đẫm.

Nếu đổi thành một người bình thường khác thỉ chắc Diệp Phi đã không hớt hải thế này nhưng liên quan đến người bên cạnh mình khiến tinh thần anh luôn căng thẳng.

Khi Diệp Phi dùng kinh Thái Cực bổ sung năng lượng thì vài cảnh sát giao thông đã lái xe cùng với còi báo hiệu chạy tới.

Bọn họ xem xét hiện trường xong lập tức chắc chắn đây là điều bất ngờ ngoài ý muốn.

Tài xế say chếnh choáng đánh tay lái, đạp nhầm chân ga và bất cẩn xông vào Kim Chi Lâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.