Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1254:




Chương 1254:

“Mọi người xem, trong này đảng sâm chiếm một phần ba, đảng sâm là loại thuốc bổ có tác dụng trung bình, phải dùng hằng năm mới có tác dụng.

“Một người vất vả thành bệnh mà lại bắt người ta phải trả mấy chục ngàn tiền thuốc tiên chữa, thật là độc ác”

Nghe năm người đó nói thì bệnh nhân lại xì xào bàn tán.

“Cái gì? Không thể có chuyện đó được!”

“Bác sĩ Diệp Phi là người tốt, cậu ấy không làm những chuyện đó đâu mài!”

Bọn họ không thể tin nhìn Diệp Phi.

Đội trưởng Nam Cung đi tới cười lạnh với Diệp Phi: “Diệp Phi à, cậu chữa trị với giá cao, ăn mấy đồng tiền độc ác đó rồi bây giờ còn gì để nói nữa?”

Một lũ lang băm!

Diệp Phi ngăn Tô Tích Nhi lại mở miệng: “Thưa các bác sĩ, các người nhìn thử lại xem dược liệu bên trong đó có một củ màu vàng trắng, đó có phải là đảng sâm không?”

“Đừng hòng ăn gian nói dối” Người được gọi là bác sĩ Cung chắp hai tay sau lưng: “Tôi hành nghề y mấy chục năm, chỉ cần liếc mắt là biết ngay đó là loại dược liệu nào”

“Mấy thứ dược liệu của cậu đều là những loại thông thường, nhất là đảng sâm, trong nhà ai cũng mua được nên chẳng có gì đặc “Trên thị trường đảng sâm có giá cực kì rẻ, cậu dùng loại thuốc rẻ tiền đó để kiếm tiền từ người bệnh như thế đúng là không thể chấp nhận được!”

Mấy người khác cũng gật đầu đồng ý.

Ở đây bệnh nhân đều cười lạnh: “Diệp Phi, nhận tội đi”

“Một đám lang băm!”

“Tuy tôi biết các người được đội trưởng Nam Cung dẫn tới đây để làm nòng súng nhưng tôi mong rằng các người có thể tìm được một lỗi nào đó đúng để tấn công tơi:’ Diệp Phi chậm rãi đi đến trước mặt đội trưởng Nam Cung và nhóm năm người kia, bốc mấy miếng dược liệu mù vàng trắng lên: “Bên trong đống dược liệu này có đảng sâm thật nhưng không phải tất cả đều là đảng sâm một sao, trong đó có một chút nhân sâm năm sao”

Tôi chỉ bảo người của phòng khám cắt thành nhỏ trông như đảng sâm để bệnh nhân có thể thoải mái dùng” Diệp Phi giơ tay lên, “đảng sâm” trong tay anh biến thành bột phấn và rơi trên tay đám người lão Cung: “Mọi người có thể tự ngửi”

Nhân sâm?

Tiếng nói anh vừa dứt thì tất cả mọi người lập tức sợ ngây người.

Mọi người hoàn toàn không thể tin được, nghe nói có người lấy đảng sâm để giả làm nhân sâm nhưng chưa thấy ai dùng nhân sâm để giả mạo đảng sâm bao giờ! Thế nhưng nhóm lão Cung cúi đầu xuống ngửi thử thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Sau đó bọn họ xem kỹ đảng sâm này lại một lần nữa, lần này bọn họ cực kì nghiêm túc.

Chẳng mấy chốc, mấy gương mặt già nua đã đỏ bừng.

Đúng là có nhân sâm năm sao.

Nhân sâm này được làm thành hình dạng của đảng sâm, nếu không cẩn thận xem xét và ngửi thử, chỉ nhìn thôi thì hoàn toàn không thể biết được.

Đội trưởng Nam Cung khẽ nhíu mày.

Diệp Phi liếc mắt nhìn nhóm lão Cung gắn từng tiếng nói: “Ở đây rất nhiều bệnh nhân đều là người nghèo khổ, họ không thể gánh vác nổi tiền dược liệu quá đắt đỏ. Thế nhưng phần lớn bọn họ đều là trụ cột của cả gia đình, cần khỏe lại thật sớm nên tôi mới bảo Tích Nhi trộn một ít nhân sâm vào đảng sâm, thay thế những thứ có thể thay thế được. Tặng miễn phí cho bọn họ bồi bổ cơ thể”

“Tôi không muốn nói cho mọi người biết vì tôi không muốn họ cảm thấy mắc nợ, suy cho cùng thì giá trị của nhân sâm cũng rất đắt đỏ.”

Mọi người lập tức im lặng.

Nhân sâm?

Nhóm lão Cung đều ngây dại, cả đội trưởng Nam Cung đều cũng thấy kinh ngạc.

Không ai ngờ được rằng Diệp Phi lại có tấm lòng tốt như thết Bọn họ không tin nên mở thêm mấy túi dược liệu của các bệnh nhân khác nữa.

Quả nhiên, có rất nhiều bệnh nhân được trộn nhân sâm vào đảng sâm, tất cả đều là nhân sâm cấp năm sao.

Giá trị cao hơn tiền bọn họ trả cho việc khám và hốt thuốc rất nhiều.

“Cám ơn bác sĩ Diệp Phi, cám ơn bác sĩ Diệp Phil”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.