Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1251:




Chương 1251:

Trác Phong Nhã cúi đầu xuống thì nhìn thấy váy của người “Tình trạng bình phụ nữ mang thai đã ướt đẫm máu, máu tươi không ngừng chảy xuôi xuống.

Cô ta lập tức hoảng hốt: “Tại sao có thể như vậy?”

Người phụ nữ mang thai đau đớn hét lên: “Bác sĩ Trác, đau quá, đau quá…”

Trác Phong Nhã vội vàng giơ tay bắt mạch.

Một giây sau đó, sắc mặt cô ta thay đổi lớn: “Không ổn rồi, có dấu hiệu rong huyết, sắp sanh non…”

“Nhanh lên, mau đưa cô ấy vào bệnh viện, nếu không thì sẽ sảy thai”

Cô ta gào lên với bọn Trương Huyền: “Nói không chừng có thể một xác hai mạng.”

Xe chữa bệnh có thể giải quyết được tình huống này nhưng gần như thuốc men đều cạn sạch , kho máu của bọn họ cũng hết rồi,Trác Phong Nhã không bột đố gột nên hồ.

Mấy ông bác sĩ để râu dê cố gắng hết sức để cầm máu nhưng chẳng có tác dụng gì cả.

“Sắp có tai nạn chết người rồi hả?” Trương Huyền cũng giật mình vội vàng quay sang đám người phe mình hét lên: “Mau gọi xe cứu thương.”

Anh ta không quan tâm đến người chết, nhưng không thể gặp chuyện không may ở đây được!

Nếu không thì chẳng những không thể đè đầu cưỡi cổ Diệp Phi mà còn đạp mất tâm huyết của mình.

“Vợ tôi và con tôi có việc gì xảy ra thì tôi muốn tất cả các người đền mạng” Bao Thiết Trụ cầm lấy tay người phụ nữ mang thai đỏ mắt gầm rú, một người đang khỏe mạnh thế này sao đột nhiên lại một xác hai mạng?

Trác Phong Nhã sứt đầu mẻ trán, nếu như người phụ nữ mang thai chết thì cô ta không thể sống bằng cái nghề này được nữa rồi.

“Tránh rat”

Đúng lúc này, bóng người xuất hiện như cơn lốc xoáy quỳ một chân xuống bên cạnh người phụ nữ mang thai.

Diệp Phi giơ tay bắt mạch, sau đó lấy ra ngân châm.

Giây lát. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!

©ổ tay Diệp Phi run lên, tay phải thì thao tác với tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức cả Trác Phong Nhã cũng xem không kịp.

Chín cây châm đều đâm vào vị trí đó.

Tiếp theo, Diệp Phi đích tay bắt dao động nhẹ lại, lắc thật nhẹ.

Với hành động của anh thì những cây châm dài nhanh chóng lắc lư.

Ngân châm trông có vẻ không có quy tắc, rung động không có quy luật, lại làm cho người ta thấy bay bỗng đến lạt Ngũ Hành Định Huyết!

Ngân châm ghim xuống, cả người người phụ nữ mang thai run lên rồi thở lại bình thường.

Tiếp theo đó Diệp Phi lại duỗi tay xoa bóp vài huyệt vị của cô ấy.

Trác Phong Nhã hét lên theo bản năng: “Diệp Phi, đừng làm bừa làm bậy…” Còn chưa nói hết lời thì người phụ nữ mang thai đã thôi đau đớn, máu tươi cũng ngừng chảy xuống.

“AI” Rất nhiều người nhìn Diệp Phi, không thể tin vào một màn này.

Sắc mặt nhóm Trác Phong Nhã cũng tái nhợt, không ngờ ca sinh nọn bọn họ bó tay chịu thua thì Diệp Phi lại nhanh chóng giải quyết trong mấy thao tác đơn giản như thế.

“Cô ấy không sao rồi, không sẩy thai đâu nhưng tốt nhất một tuần tới nên nằm trên giường nghỉ ngơi.”

Diệp Phi xoay người nhìn về phía Bao Thiết Trụ: “Đừng để cô ấy làm việc nặng hay ngồi tàu xe mệt nhọc nhé”

Bao Thiết Trụ liên tục gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi, cảm ơn cậu nhé bác sĩ Diệp Phi, thật lòng cám ơn cậu.”

“Việc nhỏ tiện tay thì làm thôi!” Diệp Phi cười nhẹ: “Thế nhưng tôi sẽ thu tiền chữa trị, một trăm đồng”

Bao Thiết Trụ lấy ra năm trăm đồng nhét vào tay Diệp Phi: “Nên đưa mà, phải đưa thôi.”

“Một trăm là được.”

Diệp Phi trả bốn trăm đồng về, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Bao Thiết Trụ hết sức biết ơn.

“Bộp bộp bộp!” Tất cả mọi người có mặt ở đó hoàn hồn vội vàng võ tay hoan hô cho Diệp Phi.

Không chỉ vì khả năng chữa bệnh tuyệt vời của Diệp Phi mà còn mừng vì hai sinh mạng đã được cứu sống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.