Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1248:




Chương 1248:

“Chỉ cần một đồng, không cần biết là bị cảm hay phát sốt, hay bị ung thư gan ung thư dạ dày thì nhóm nhóm bác sĩ Trác cũng chữa trị cho mọi người.”

“Không cần đến chín trăm chín mươi tám đồng, không cần bất kì con số nào khác cả, chỉ cần một đồng tiền là mọi người có thể khám bệnh”

“Bỏ lỡ thôn này rồi thì không còn nữa đâu, mọi người còn chờ gì nữa?”

Trương Huyền mê hoặc mọi người hăng hái như đánh tiết gà giọng nói vang vọng cả nửa con phố, cũng khiến cho tất cả bệnh nhân nháo nào lên.

“Cái gì? Một đồng tiền á?”

“Một đồng tiền là có thể khám chữa bệnh? Ung thư gan dạ dày ung thư khám được ư?”

“Cực kì hạt dẻ, cực kì lời! Nhóm bác sĩ Trác đều là những bàn tay vàng trong Đông y, không hề thua kém Diệp Phi! Mau vào lấy số thôi nào”

Gần một trăm bệnh nhân trở nên hào hứng xúc động, ai cũng vứt bỏ số khám bệnh trong tay mình, chạy ra khỏi Kim Chi Lâm tìm nhóm Trác Phong Nhã khám chữa bệnh.

Ngoài cửa Kim Chi Lâm trống huơ trống hoác.

Tôn Bất Phàm thấy thế tức giận không thể tả được, hét lên với bọn Trương Huyền: “Các người quá vô liêm sỉ”

“Cái gì gọi là vô liêm sỉ?”

“Chưa nghe đến chuyện chữa bệnh từ thiện hả? Chưa thấy bác sĩ khám miễn phí hả?”

“Chúng mày có bản lĩnh thì cũng chữa bệnh với một đồng tiền đi”

Trương Huyền nhìn Diệp Phi mở miệng: “Diệp Phi, có tao ở đây thì cái phòng khám này của mày không thể làm ăn được đâu: Diệp Phi cười nhẹ: “Chữa bệnh một đồng, mánh lới khá là hay ho, chơi tận bảy ngày liền, lắm tiền thật đấy”

“Chỉ cần mày phải đóng cửa, mày phải khó chịu bức bối thì chút tiền đó chẳng đáng là gì” Trương Huyền vẻ mặt đắc ý: “Đây chỉ là món quà đầu tiên tao tặng mày thôi”

Diệp Phi từ chối cho ý kiến: “Đây chỉ là một mánh lới kinh quanh mà thôi, gom lại hết thì số lượng người được chữa trị với một đồng cũng có giới hạn” Tải app truyện-hola đọc tiếp khích lệ nhóm nhé!

Điều này có thể khiến bệnh nhân mất hết hi vọng, như bị tạt gáo nước lạnh Đúng đó, Trương Huyền chơi cho nhiều vào, chẳng những lãng phí tiền bạc mà còn làm chậm trễ việc chữa bệnh”

“Cút mẹ mày đi!” Trương Huyền thấy thế lập tức nóng máu: “Bố mày chữa bệnh, đến bao nhiêu thì chữa hết bấy nhiêu, tất cả đều lấy một đồng tiền, nhất định không chơi đều”

Diệp Phi cười cười: “Nói dễ nghe như vậy nhưng ai mà biết anh có thu các loại phí khác hay không, chẳng hạn như không thu học phí, nhưng thu tiền sách giáo khoa, này, tiền đồng phục này”

“Tao nói cho mày biết, tao có sẵn tiền để đốt chơi với mày” Trương Huyền hừ nói: “Khám, chữa bệnh, kê toa thuốc, tất cả đều một đồng tiền, chắc chắn không thi thêm tiền”

Sau khi nói xong, anh ta bèn cười lớn một tiếng, dẫn đám bạn của mình sang một bên ngồi xuống.

Anh ta vừa ôm bạn gái uống nước ngọt vừa lạnh lùng nhìn chăm chằm Kim Chi Lâm. Tâm trạng cực kì tốt.

“Anh Phi, tên khốn kiếp làm như thế thì chắc chúng ta sẽ không có nổi một con ruồi nào bay qua mất” Tôn Bất Phàm nhìn chằm chằm mấy chiếc xe chữa bệnh rồi tức giận nói: “Hay là bảo Hắc Cẩu túm hết bọn này ném đi thật xa?”

Diệp Phi cười cười: “Việc nhỏ thế này không cần phải kêu đánh kêu giết làm gì”

Hoa Yên Vũ cũng tụ lại: “Cũng không đuổi bọn họ đi, chúng †a không kinh doanh luôn, tiền tài là chuyện nhỏ, chỉ e là danh tiếng chúng ta tuột dốc thôi”

“Bảy ngày qua đi, e là bệnh nhân chỉ biết mỗi phòng khám Phong Nhã, không còn ai ngó ngàng tới chúng ta.

Đường Phong Hoa nổi giận đùng đùng: “Tôi lấy dao phay chém bọn này”

“Không cần” Diệp Phi vẫn giữ nụ cười tươi tắn nói với Đường Phong Hoa: “Đây không phải là chuyện xui xẻo với nhúng ta, ngược lại nó sẽ là cơ hội để danh tiếng Kim Chi Lâm lên như diều gặp gió.”

Hoa Yên Vũ và bọn Tôn Bất Phàm hơi sửng sốt: “Thế là sao?”

“Bọn họ chữa trị với một đồng tiền đúng không?” Diệp Phi chỉ tay vào điện thoại của bọn Hoa Yên Vũ: Mọi người còn chờ cái gì? Gọi điện thoại cho các bệnh viện lớn, các viện dưỡng lão lớn, các công ty truyền thông báo đài lớn đi chứ.

“Chữa trị với một đồng tiền, tôi cho bọn họ mệt chết…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.