Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1239:




Chương 1239:

Mười mấy người khiếp sợ, có thể thấy bọn họ không ngờ là Diệp Phi có thể phi châm tổn thương người.

Mọi người đứng xung quanh hóng hớt cũng trợn mắt há hốc mồm.

“Tôi là chủ của Thanh Phong Đường” Diệp Phi quét mắt nhìn bọn cao to vạm võ, giọng anh vang vọng: “Nếu như phòng khám của chúng tôi gây ra chuyện thì chắc chắn sẽ gánh chịu trách nhiệm, tôi nhất quyết sẽ xử lý thích đáng, cần bồi thường sẽ bồi thường, phải ngồi tù thì vào đó ngồi. Nhưng chuyện này còn chưa được làm rõ mà các người đã đánh người bừa bãi thì tôi nhất quyết không cho phép”

Sau khi nói xong, anh cũng không chờ tên cao to vạm vỡ kia mà quay đầu nhìn về phía Hoa Yên Vũ: “Sao lại thế này?”

Bởi vì Đường Phong Hoa không có trải qua khám và chữa bệnh quá trình, Hoa Yên Vũ lúc ấy lại gặp người khác vây công, cho nên trở về trên đường Diệp Phi không thể hiểu biết tình huống.

“Buổi sáng hôm nay, bọn họ đột nhiên đưa ông cụ này lại đây nói là do bất cẩn ngã xuống xuất huyết và tôi nhanh chóng hỗ trợ cấp cứu”

Hoa Yên Vũ chỉ vào ông cụ ốm yếu gầy nhom nằm trên ghế mở miệng: “Tôi khám kiểm tra thử thì cảm thấy mạch tượng không đúng lắm, tôi không thể chắc chắn được mà anh lại có không ở đây nên bảo bọn họ đưa đến bệnh viện”

“Thế nhưng bọn họ nói là ông cụ đang đau đớn quän quại lắm nên châm cứu đỡ vài kim để giảm đau đã rồi hãng đến bệnh viện”

Thấy ông ấy đau đớn dữ dội quá nên bỗng chốc mềm lòng bèn chậm cho ông ấy vào châm nào có ngờ sau khi hai cây kim được châm xuống thì ông ấy đã hôn mê rồi. Sau đó không bao lâu thì cả hô hấp cũng mất.”

“Bọn họ nói tôi chữa bệnh chẳng ra thể thống gì, ông ông cụ bị ngã xuống thôi mà tôi châm mấy kim đã hại chết người”

“Tôi giải thích câu nào bọn họ cũng vu cho tôi nói xạo, sau đó mười mấy người nhào tới đánh tôi, cào nát cả mặt cả người tôi”

“Nếu không có chị cả đứng đây bảo vệ tôi với bất cứ giá nào thì chắc là tôi đã bị bọn họ đánh chết rồi”

Cô ấy kể lại sơ sơ tình huống cho Diệp Phi, giọng nói đầy uất ức và nức nở, đây là lần thứ hai hành nghề xảy ra cớ sự như thế này.

Cô ấy được Hoa Thanh Phong che chở lớn lên để rồi sau khi thử đối mặt với xã hội thì lập tức bị sự thật trần rụi đánh cho răng rơi đầy đất.

“Bố tôi bị cô chữa trị đến chết thế này!” Tên cao to vạm vỡ nọ đứng dậy: “Tất cả mọi người có thể làm chứng, khi ông ấy tới đây chỉ bị chảy máu do té ngã thôi, tinh thần vẫn còn rất tốt. Kết quả cô vừa mới châm cứu cho ông ấy một lát ông ấy đã chết rồi”

Hắn ta gào lên: “Bố ơi, bố chết thảm quá! Tất cả đều là lỗi của con, lẽ ra con không nên đưa bố đến cái phòng khám chứa đầy một lũ lòng dạ hiểm độc này” Cả nhà tải app truyệnhola đọc nhé!

Rất nhiều người đứng hóng hớt xung quanh đều gật đầu, đúng là khi đến đây ông cụ gầy nhom khô quất này vẫn còn tỉnh táo tiếp xúc tốt không sai.

“Tao nói cho chúng mày biết, nhanh chóng lấy một triệu tiền bồi thường ra đậy cho tao” Tên cao to vạm vỡ tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Nếu không tao sẽ kiện phòng khám này cái tội giết người, phá hủy cả phòng khám này và bắt cả lũ phải ngồi tù mọt gông”

Đám người đó muốn đứng lên đánh nhau nhưng bất đắc dĩ tay chân không còn sức, chỉ biết căm tức nhìn Diệp Phi.

“Câm miệng!” Diệp Phi quát lớn vào mặt hắn: “Đến chỗ này của tôi thì các người không thể chơi trò lừa đảo được đâu”

Sau đó anh ngồi xổm xuống xem xét ông cụ gây nhom khô quất nọ.

Dáng người cao khoảng một mét bảy nhưng sức khỏe cực kì suy yếu, dường như có thể dùng từ da bọc xương để miêu tả, hốc mắt cũng lõm xuống thật sâu.

Thế nhưng người này lại khác với Nam Cung Xuân ở Trung Hải ông cụ gầy nhom này sắp chết thật.

Đúng vậy, sắp chết.

Tình trạng của ông ấy bây giờ cũng không khác gì với cái chết thật, chỉ cần sai một chút thôi thì chắc chắn sẽ trở thành †u vong.

Thế nhưng đúng là vẫn còn lại một hơi tàn.

Diệp Phi còn đoán được nguyên nhân ông ấy phải chết.

“Ông ấy vẫn còn chưa chết mà!”

Diệp Phi lấy quá một bộ kim châm bạc tới: “Tôi sẽ cứu sống ông ấy về đây”

“Cái gì? Còn chưa chết hả? Vẫn cứu được nữa ư? Không thể có chuyện này được”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.