Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1238:




Chương 1238:

Diệp Phi cầm lấy thìa múc lên ngửi nhẹ rồi nhanh chóng uống hết.

“Ừng ực!” Trúc Diệp Thanh theo cổ họng vào bụng, miệng lập tức thơm ngát mùi rượu.

Dòng rượu như dòng suối mát lành nhanh chóng lan ra từng đầu ngón tay ngón chân giúp kinh mạch dễ chịu thoải mái, giúp tinh thần phấn chấn hản.

Uông Thanh Vũ lập tức hết buồn ngủ, cả người dồi dào sức sống.

Cô ấy kìm lòng không đậu khen: “Rượu ngon, rượu ngon!

Chắc chắn có thể lên đến bảy sao.”

Cô ấy bỗng nhiên tin chắc rằng mình có thể kiếm được một tỷ đó.

“Đinh!” Vẻ mặt Diệp Phi đầy vui mừng, đang muốn nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng điện thoại reo lên.

Anh cầm lên nghe, chẳng mấy chốc đã nghe được tiếng hét của Đường Phong Hoa: “Diệp Phi không tốt rồi, có bệnh nhân chết ở phòng khám…

Nghe nói Thanh Phong Đường gặp chuyện không may, Diệp Phi vội vàng chạy ra ngoài.

Đối với một phòng khám mà nói thì người chết tuyệt đối là một cú sốc trí mạng, cho nên anh dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về Thanh Phong Đường.

Chưa tới hai mươi phút, Diệp Phi đã xuất hiện ở trước cửa Thanh Phong Đường.

Tuy răng chỉ mới có tám giờ rưỡi, nhưng nơi này đã chật chội với mấy chục người, phòng chờ cổ kính liên tục có tiếng kêu rên.

Diệp Phi chèn vào trong đám người và chẳng mấy chốc mọi thứ đã hiện lên trước mặt anh.

Anh thấy Hoa Yên Vũ tóc tai bù xù, trên mặt có vết sưng đỏ, trên trán và cánh tay còn có vết thương cấu xé, quần áo cũng rách nát, có thể thấy cô ấy đã bị người ta lôi kéo và đánh mắng.

Trước mặt cô ấy là Đường Phong Hoa.

Đường Phong Hoa cầm một con dao phay trong tay, đằng đẳng sát khí bảo vệ Hoa Yên Vũ.

Đối diện hai người, là hơn mười người có cả nam lẫn nữ cực kì hùng hổ, cả bọn xắn tay áo, căm tức nhìn về phía Đường Phong Hoa.

Bên cạnh bọn họ là một chiếc ghế, bên trên là một ông lão đang nằm không hề nhúc nhích với cặp mắt trợn trừng, chẳng khác gì người chết.

“Mau cút ngay cho bố mày đi!”

Một tên cao to vạm vỡ gào lên với Đường Phong Hoa: “Con đàn bà này chữa bệnh cái kiểu gì mà lại hại chết bố tao, †ao nhất định phải đánh chết cô ta để đền mạng cho bố tao.”

“Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, chuyện bình thường ở đời thôi mà”

“Cái phòng khám này của chúng mày chẳng có tý y đức nào cả, chẳng những thu tiền viện phí đắt đỏ mà khả năng chữa bệnh cũng chẳng ra gì”

“Bác hai của tôi vẫn còn bình thường sống nhăn ra, bị mấy người châm cứu mấy kim đã lăn ra chết, có còn thiên lý nữa không?”

“Mọi người chớ nhiều lời với bọn nó, xông lên đánh con đàn bà đó đi rồi đập nát cái phòng khám này, báo thù cho ông ngoại.”

Mười mấy người nhà cũng hùng hổ theo, ai cũng xông tới chuẩn bị vây đánh Hoa Yên Vũ.

Đường Phong Hoa hét lên chói tai: “Tất cả đứng lại cho tôi, ai dám tiến lên, tôi sẽ chém chết người đó đấy”

Không chẳng khác gì người đàn bà chanh chua, con dao phay sáng loáng thể hiện sức mạnh đe dọa của nó.

Đám tên cao to vạm vỡ lập tức ngừng lại nhưng chẳng mấy chốc đã hò hét chạy tới.

Có người còn vác cả ghế dựa lên đập về phía Đường Phong Hoa.

“Dừng tay!” Diệp Phi hét lớn một tiếng, sau đó trực tiếp lao qua, bảy tám người bị anh đánh bay trong nháy mắt, ngã xuống mặt đất kêu rên không ngừng.

“Ái chà chà, còn dám đánh người nữa hả?” Tên cao to vạm vỡ gầm lên: “Hại chết bố tôi còn ra tay đánh người, giết chết nó: Hắn kéo theo cả đám người nhà của mình xông lên.

“Xoẹt xoẹt xoẹt!” Diệp Phi cầm một đống ngân châm ném đi.

Tên cao to vạm vỡ hét lên ngã xuống đất, đầu gối và các đốt ngón tay đều bị trúng châm khiến cho bọn họ mất đi sức mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.