Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1235:




Chương 1235:

Diệp Phi không có đi hỏi tình huống cụ thể, nếu như người đó không phải là Đường Kỳ Kỳ thì anh còn chẳng thèm giới thiệu cho Uông Thanh Vũ nữa là.

Đường Kỳ Kỳ đi ra uống với Uông Thanh Vũ một ly, sau đó ôm Diệp Phi một lát rồi bỏ đi.

Uông Thanh Vũ ngồi bên cạnh Diệp Phi cười nói: “Không hỏi xem Đường Kỳ Kỳ đã giải quyết giao kèo với nhau thế nào ư?

Diệp Phi rót cho mình một ly rượu: “Không có hứng thú.”

Uông Thanh Vũ nở nụ cười tươi xinh xắn: “Tôi nể mặt anh nên quyết định cho Đường Môn một cơ hội thở dốc…

Diệp Phi vội vàng ngắt ngang lời của cô ấy: “Đừng nói cho tôi biết kết quả, tôi không thích nghe tin tức tốt dành cho mấy người nhà Lâm Tam Cô”

“Thật ra cô không cần phải cho tôi mặt mũi, tôi chẳng có ý kiến nào trong việc chèn ép sản nghiệp rượu của Đường Môn cả”

Diệp Phi cười khổ, ngước lên nhìn thời gian trên đồng hồ: “Tổng giám đốc Thanh Vũ, nào, mời cô một ly! Nhưng mà uống xong ly này rồi tôi phải trở về”

Ngày mai anh còn phải dậy vào sáng sớm để khám bệnh, nếu không khó lắm phòng khám mới có tí khởi sắc sẽ đi lùi lại mất.

“Còn chưa tới mười giờ đã đòi đi rồi á?”

Uông Thanh Vũ giấu đi vẻ mặt sắc bén trước mặt mọi người, thể hiện sự dịu dàng của chính mình: “Chẳng mấy khi có một ngày vui thế này, anh còn là phó tổng, nói thế nào cũng phải vui vẻ tận hứng với mọi người một phen chứ”

“Thậm chí tôi còn nghi ngờ là tối nay anh đến buổi tiệc chúc mừng này để nói chuyện cho Đường Kỳ Kỳ! Nếu không anh sẽ không xuất hiện đấy” Cô ấy ngày càng thấy tò mò về Diệp Phi và cũng càng ngày càng thưởng thức.

Đổi thành người đàn khác thì đã hận không thể dán dính lấy cô ta rồi, Diệp Phi lại hoàn toàn không để cô ta vào mắt.

“Cô suy nghĩ nhiều quá rồi.” Diệp Phi nhẹ nhàng chạm ly với cô ấy: “Phòng khám của tôi vừa mới có khởi sắc, ngày mai không mở cửa tiếp khách sớm một chút thì chắc cuối tháng này phải ăn không khí mà sống”

Tuy rằng Diệp Phi rất muốn ngồi xuống nghỉ ngơi cho thoải mái nhưng thấy Hoa Yên Vũ và Đường Phong Hoa nhiệt tình hào hứng hẳn, anh không thể tỏ thái độ tiêu cực như thế được.

“Công ty của tôi cũng sắp phải uống gió Tây Bắc rồi.”

Uông Thanh Vũ nhích người tới gần Diệp Phi: “Giám đốc phòng thị trường đã bỏ chạy, giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển cũng chạy, danh dự lại bị hao tổn, anh không giúp tôi nghĩ ra cách nào đó ư?”

Trên người cô ấy có mùi hương hoa lan tự nhiên, tới gần khiến con người ta phải đem lòng say mê.

Diệp Phi bất giác trốn tránh cơ thể của người phụ nữ: “Đổi thành tôi là cô thì chắc chăn sẽ kết hôn với hoàng tử xứ dầu mỏ, mở công ty này để chịu tội làm gì”

Anh vui đùa: “Mệt chết mệt sống một năm trời, còn không bằng đống dầu mỏ người ta nhả ra mỗi ngày”

“Đúng là đàn ông chỉ là một lũ không ra gì!” Uông Thanh Vũ liếc Diệp Phi xéo mặt: “Cướp đi nụ hôn đầu tiên của tôi rồi giả điên không chịu nhận nữa..”

Diệp Phi lập tức phun một ngụm rượu xuống đất.

“Tổng giám đốc Thanh Vũ! Tổng giám đốc Thanh Vũ!

Không hay rồi!” Đúng lúc này, thư ký Lâm chạy tới rất nhanh, gương mặt thoáng chút lo âu: “Cao Tử Nguyệt và Lô Bản Hỉ tạm rời cương vị công tác rồi còn lôi kéo rất nhiều nòng cốt công ty theo.”

“Ba đóa hoa phòng thị trường, bốn viên kim cương bộ phận nghiên cứu phát triển đều gửi đơn từ chức. Bọn họ muốn đi theo Cao Tử Nguyệt và Lô Bản Hỉ sang đầu quân cho sản nghiệp rượu của Đường Môn”

Cô ấy bổ sung thêm một câu: “Bọn họ còn tung tin vịt rằng công ty sắp đóng cửa, bây giờ nhân viên ai cũng hoảng sợ”

“Bảo bọn họ cút đi hết đi!”

Uông Thanh Vũ tươi cười không hề có chút bối rối, nhanh nhẹn dứt khoát đưa ra mệnh lệnh: “Không cần biết là bao nhiêu người từ chức, cứ duyệt cho nghỉ hết cho tôi! Ngày mai tăng gấp đôi tiền lương tuyển người khắp toàn quối “Tôi không tin có tiền mà vẫn không kêu gọi được nhân tài.”

“Cùng lúc đó, nói với Đường Môn một tiếng rằng nếu bọn họ mời chào đám người Cao Tử Nguyệt thì tôi sẽ hủy bỏ quyết định ngày hôm nay.”

Cô ấy ghét nhất chính là bị người đe dọa, hơn nữa là còn là loại ăn cháo đá bát như Cao Tử Nguy: Thư ký Lâm gật gật đầu: “Tôi biết rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.