Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1206:




Chương 1206:

Những ngày sau đó, Diệp Phi càng suy nghĩ nhiều hơn về chốn dừng chân của mình ở Long Đô.

Công ty Vân Âm, tập đoàn Thiên Ảnh, công ty dược phẩm Bách Hoa, lô đất số tám, công ty của Uông Thanh Vũ, Diệp Phi có rất nhiều nơi để đi, nhưng anh đều không có hứng thú với tất cả.

Sáng nay, Diệp Phi đã nhận được cuộc gọi là Hoa Thanh Phong, ông ta bảo anh đến Thanh Phong Đường một chuyến.

Diệp Phi vẫn rất tôn trọng Hoa Thanh Phong, sau khi ăn sáng xong anh liền lái xe tới đó, không lâu sau đã xuất hiện trước của Thanh Phong Đường cổ kính rêu phong.

“Diệp Phi, anh đến rồi”

Nhưng Diệp Phi không nhìn thấy Hoa Thanh Phong, thay vào đó là Hoa Yên Vũ ra đón anh: “Đây là con dấu mới và các khoản mục của Thanh Phong Đường, ông nội muốn anh nhận lấy”

Cô ấy đưa một chiếc hộp màu đen cho Diệp Phi: “Anh đọc qua đi.”

So với sự ngông cuồng, tự cao tự đại của hai lần trước, Hoa Yên Vũ của bây giờ đã cung kính hơn rất nhiều. Hiển nhiên là cô ấy đã biết Diệp Phi là ngọn núi lớn mà cô ấy không thể vượt qua được.

Diệp Phi sửng sốt: “Những thứ này để làm gì?”

“Ông nội nói, trước đây lúc ở Nam Lăng, ông đã cược với anh một trận, Ông ấy đã để thua Thanh Phong Đường vào tay anh, còn ký một thỏa thuận chuyển nhượng ở Nam Lăng”

Hoa Yên Vũ nhắc nhở Diệp Phi: “Chỉ là anh luôn không có mặt ở Long Đô nên chưa giao tận tay anh được”

“Bây giờ anh đã đến Long Đô, đương nhiên phải giao Thanh Phong Đường cho anh rồi Cô ấy cười cười chỉ vào Thanh Phong Đường: “Bắt đầu từ bây giờ anh chính là chủ nhân chính thức của Thanh Phong Đường”

Nếu đổi lại là trước đây, Hoa Yên Vũ sẽ rất đau đớn khi phải giao lại một y quán lớn như thế cho Diệp Phi, nhưng sau khi đọc “Tam Tài Thông U” của Diệp Phi, cô ấy liền biết ông nội mình đã chiếm được hời rồi.

Có được một bộ phương pháp châm cứu như vậy, nhà họ Hoa đã thu lại được nhiều hơn là giá trị của một Thanh Phong Đường, hoàn toàn có thể truyền lại cho các thế hệ sau.

“Aiya…” Diệp Phi võ đầu một cái, lúc này anh mới nhớ tới lần cá cược đó, sau đó anh xua tay: “Cô nói cho ông Hoa biết tôi không thể nhận y quán này. Lúc đó chỉ là nói đùa thôi”

Thanh Phong Đường này có ba khoảnh sân, mấy chục gian phòng, hoàn toàn có thể sánh ngang với một phòng khám y tế nhỏ. Nếu không tính tiền đất thì nguyên tiền trang thiết bị và đồ hiệu cũng trị giá vài trăm tỷ.

Diệp Phi không thể nhận nó được.

“Ông nội nói, ông ấy đã cược thua, giấy trắng mực đen đã ký rõ ràng, còn nhận được phương pháp châm cứu của anh nên y quán này là của anh”

Hoa Yên Vũ nói tiếp: “Nếu anh không nhận, sau này anh cũng không được dùng “Tam Tài Thông U” nữa, y quán cũng không có mặt mũi mà tiếp tục kinh doanh”

Cô ấy đã chặn đứng đường lui của Diệp Phi.

Diệp Phi bất lực đáp: “Ông già này cứ như trẻ con ấy, ông ấy đang ở đâu? Tôi muốn đi tìm ông ấy nói chuyện”

Quả thực anh muốn mở chỉ nhánh của tiệm thuốc Kim Chi Lâm làm chỗ dừng chân, nhưng chiếm Thanh Phong Đường của người ta thì không được hay cho lắm.

“Ông nội có việc đi ra nước ngoài rồi, không thể về ngay được”

“Sau khi về, ông nội cũng sẽ không bàn bạc với anh chuyện này đâu. Nếu anh không nhận là coi như anh đã tự phế đi phương pháp châm cứu của mình, đóng cửa tiệm thuốc.”

Hoa Yên Vũ cười nói: “Diệp Phi, anh cứ nhận lấy đi”

Diệp Phi rất đau đầu, Hoa Thanh Phong này đúng là một lão già trẻ con.

Anh biết rõ đối phương có thể làm ra hai chuyện tự phế và đóng cửa kia nên đành than thở vài câu rồi gật đầu: “Được, tôi sẽ nhận”

Diệp Phi quyết định nhận Thanh Phong Đường để tránh việc Hoa Thanh Phong nổi giận, sau này anh sẽ truyền lại cho ông ta vài phương pháp châm cứu khác để đền bù cho sự chuyển nhượng của Thanh Phong Đường.

“Trưởng quán Diệp, mời qua bên này, tôi sẽ giới thiệu cho anh một chút về Thanh Phong Đường”

Thấy Diệp Phi đã nhận lấy chiếc hộp màu đen, Hoa Yên Vũ liền cười rất tươi, sau đó cô ấy đưa anh vào y quán: “Thanh Phong Đường có tổng cộng là ba tầng sân, sân sau là nơi nghỉ ngơi và sinh hoạt, nhưng về cơ bản là các bác sĩ đều về nhà mình, bây giờ không có người ở.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.