Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1194:




Chương 1194:

Uông Thanh Vũ tuy nhỏ nhắn nhưng cũng rất nhanh nhẹn, một hơi uống sạch.

Phối hợp với nhau.

Nhìn thấy thái độ của Diệp Phi và Uông Thanh Vũ, hàng chục nạn nhân đã bình tĩnh lại, không còn hung dữ như trước nữa, nhưng một người phụ nữ mặc trang phục Trung Quốc lại hét lên: “Các người đều là những người giàu có mới thành lập công ty được, Sở Y Tế chắc chắn là cùng một giuộc với các người rồi”

“Các người đem sản phẩm đi kiểm tra thì có thể phát hiện cái gì?”

“Cho dù có độc thì chẳng lẽ Sở Y Tế dám công bố ra sao?”

“Các triệu chứng hiện tại của chúng tôi là kết quả kiểm tra tốt nhất.”

“Hoặc các người bồi thường cho mỗi người một trăm triệu, hoặc để chúng tôi đập phá công ty và kiện các người ra tòa.

“Tôi không đợi gì cả, ai biết các người đêm nay có chạy trốn không?”

Sau khi bị một phụ nữ mặc đồ Trung Quốc kích động cộng thêm món hời một trăm triệu thì nhiều người đã hét lên dữ dội: “Đúng, sau khi uống rượu của cô, chúng tôi đều thành ra thế này”

“Là lỗi của các người, mau bồi thường đi”

“Mọi người, bọn họ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đấy.

Chúng ta đi vào công ty đi phá xong thì nhớ bắt sếp nữ”

“Bồi thường, đập phá… Hàng chục người hét lên và đánh đập tất cả xung quanh, sau đó lao về phía Uông Thanh Vũ và những người khác.

Diệp Phi vươn tay lật nhào một người đàn ông trung niên, hất tung bảy tám người phía sau khiến bọn họ không dám tiến lên nữa.

Đồng thời biết rõ bệnh này.

“Đập phá xong còn dám đánh người sao? Thật là coi trời bằng vung mài”

Thấy vậy, người phụ nữ mặc quần áo Trung Quốc đã kích động mọi người: “Bắt sống sếp nữ, bồi thường một trăm triệu”

Diệp Phi chặn trước Uông Thanh Vũ và kêu cô ta lùi lại.

Hơn chục nhân viên bảo vệ và nhân viên lao vào can ngăn nhưng bị đối phương cắn vào chân, ngã xuống đất.

“Rắc…” Diệp Phi lại lùi lại vài bước, sau đó nắm lấy cái xô của máy uống nước và vặn gãy khóa cổng.

Lúc này, hàng chục người lao tới.

Uông Thanh Vũ hét liên tục: “Diệp Phi, mau quay lại thang máy: Không thể đánh những người này bị thương được, bọn họ rất hung tợn nên tạm thời chỉ có thể trốn.

Diệp Phi không rút vào thang máy mà tạt xô nước vào đám đông.

“Ào!” Sau một tiếng trút nước, mấy chục người kia không lên tiếng và tất cả đều run rẩy ngã xuống đất.

Bọn họ giống như một ngọn lửa, bị Diệp Phi trực tiếp dập tắt.

Sau khi ngã xuống đất, ai cũng đều run rẩy sùi bọt mép, trông rất hoảng sợ.

Bỗng nhiên một bầy sói dữ biến thành chó cụp đuôi, Uông Thanh Vũ và những người khác kinh ngạc vô cùng.

Họ không ngờ rắng mình sẽ gục ngã sau khi bị Diệp Phi dội cho một xô nước.

Người phụ nữ mặc trang phục Trung Quốc cũng giật mình, khi bà ta muốn chuồn đi thì đã bị chiếc xô do Diệp Phi ném ra ngoài đập trúng.

“A…” Người phủ nữ mặc đồ Trung Quốc hét lên rồi ngã xuống, tay chân run rẩy ánh mắt sợ hãi khi vừa chạm vào nước.

Uông Thanh Vũ và những người khác cho rằng Diệp Phi dội ra không phải nước mà là một số chất chứa axit sunfuric nhưng khi nhìn thấy chiếc bình thì mới biết đó thực sự là nước tinh khiết.

“Diệp Phi, chuyện gì vậy?”

Uông Thanh Vũ và những người khác chứng kiến cảnh này thì sốc vô cùng.

“Tôi không biết bà có mối thù gì với công ty rượu Thanh Vũ và tôi cũng không biết ai là người đứng sau xúi giục-”

Diệp Phi không trực tiếp trả lời Uông Thanh Vũ, mà đứng trên bàn nói: “Nhưng tôi muốn nói với mọi người rằng vết loét trên người các người không phải là bệnh ngoài da bình thường mà là nhiễm trùng giống bệnh dại.”

“Căn bệnh này chắc chắn không phải truyền vô người do uống rượu được”

“Nó truyền nhiễm qua vết cắn hoặc nước bọt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.