Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1184:




Chương 1184:

“Thứ tư, lúc tôi sắp bị nổ tung ở cửa Động Bàn Tơ, cô đã chần chừ không ra tay, cho tôi thời gian một giây để kéo dài sự sống”

Giọng điệu Diệp Phi dịu đi một chút: “Mặc dù tôi không biết vì sao mà cô lại để cho tôi đi, nhưng chỉ vậy thôi thì cũng coi như cô có ơn với tôi rồi”

Thẩm Hồng Tụ hơi sửng sốt khi nghe thấy những lời này.

Cô ta nhìn Diệp Phi với ánh mắt đầy vẻ khó tin, dường như không nghĩ tới anh sẽ đoán được lúc đó mình đã mềm lòng.

“Tất nhiên, lý do thứ năm cũng là lý do quan trọng nhất, cô đã bị thương thành thế này chắc chắn là do đánh úp thất bại, Hắc Y Hạng biết được nhất định sẽ giết người diệt khẩu”

Mắt Diệp Phi chợt lóe lên: “Cũng giống như Nam Cung Tố, hành động thất bại thì chắc chắn phải chết.”

Một người đến cả mạng sống còn khó giữ thì làm gì còn tinh lực mà đối phó với anh chứ?

“Cái gì? Nam Cung Tố đã chết rồi?”

Cơ thể Thẩm Hồng Tụ run lên, theo bản năng muốn gắng gượng ngồi dậy: “Cô ấy… chết rồi sao?”

Thật ra lúc bị tập kích ở bảo tháp, Thẩm Hồng Tụ đã đoán được có lẽ Nam Cung Tố sẽ lành ít dữ nhiều.

Nhưng khi chính miệng Diệp Phi là nói ra, trong lòng cô ta vẫn cực kỳ chấn động.

“Có một số chuyện, cô hẳn đã đoán ra được”

Giọng Diệp Phi nghe rất bình tĩnh, anh nói: “Đã làm sát thủ thì không có đường lui.”

Thẩm Hồng Tụ không lên tiếng, không muốn nói về quan hệ giữa cô ta và Nam Cung Tố, cũng không muốn trút hết mọi chuyện lên đầu Hắc Y Hạng.

Cô ta chỉ cúi đầu ngẩng người, trông như đang sám hối, cũng giống như đang áy náy.

“Nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Diệp Phi đứng dậy bước ra cửa: “Ngày mai tôi sẽ đến nói chuyện với cô.”

Nhưng vừa đi được vài bước, đột nhiên Thẩm Hồng Tụ lên tiếng: “Diệp Phi, anh chờ một chút…”

Rạng sáng ba giờ, tại nông trường Đông Lai Thuận ở Long Đô.

Đây là một nông trường nằm gần rừng Lệ Chi, bởi vì hoạt động ở nông trường này đã gây ô nhiễm nguồn nước và đất rừng tự nhiên nên đã bị phía Chính phủ đình chỉ hoạt động.

Tuy tất cả các nhân viên đã nghỉ việc, nông trường đã ngừng hoạt động kinh doanh nhưng toà nhà vẫn chưa bị phá bỏ, vẫn còn nằm trơ trọi ở trong rừng biệt lập với thế giới đầy màu sắc ở bên ngoài.

Vào lúc ba giờ mười lăm, có vài chiếc xe MPV đa dụng chạy đến đây, sau đó dừng lại mở cửa.

Mười mấy người mặc đồ đen từ trong xe lần lượt bước ra.

Tiếp đó, mười mấy người đàn ông thủ thế đứng sau một tên đàn ông mặt tròn tròn, bọn họ đã được huấn luyện bài bản để chia nhau canh gác và tìm kiếm.

Không bao lâu sau, tên mặt tròn bước ra sau vườn của nông trường, mở ra cánh cửa sắt ở phía sau.

Một tiếng ầm vang lên, ánh sáng từ bên trong truyền ra, kèm theo đó là một tiếng kêu la đầy kinh hoảng.

Sau đó, tầm nhìn của đám người đi theo tên mặt tròn dần trở nên rõ ràng.

Lâm Thu Linh đeo khăn bịt mắt, đang bị xích vào ống sắt, hai tay hai chân đều bị khóa, chỉ có điều phía sau vẫn có một cái ghế để ngồi.

Trên cổ tay có treo một bình đường gluco khá lớn.

Bị tra tấn không ít, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Tên mặt tròn bước lên, lấy cái khăn đang nhét trong miệng của bà ta ra.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”

“Các ông muốn bao nhiêu tiền cứ việc nói, con gái tôi là người đứng đầu của phòng mười ba chỉ Đường Môn, trong tay nó có tới mấy trăm triệu.”

Lâm Thu Linh được tự do lập tức hét to lên: “Chỉ cần tôi có thể sống sót thì cho dù có phải tốn bao nhiêu tiền, tôi đều sẽ đưa cho các ông”

Tên mặt tròn chẳng ừ hử gì, chỉ hỏi: “Bà là Lâm Thu Linh sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, tôi chính là Lâm Thu Linh, là mẹ ruột của Đường Nhược Tuyết”

Lâm Thu Linh không còn dáng vẻ vênh váo hung hăng của ngày thường, ngoắc ngoắc cái đuôi để lấy lòng tên sát thủ: “Các vị anh hùng, các vị hảo hán, làm ơn tha cho tôi một mạng đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.