Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1181:




Chương 1181:

“Tôi cũng không miễn cưỡng mời cô ăn bữa cơm này, nhưng tôi đã bằng lòng giúp cô, tôi nhất định sẽ không nuốt lời”

“Đợi tôi hai phút, tôi gọi điện thoại hỏi tình hình”

Sau khi nói xong, anh ta gọi vào một số điện thoại, nói chuyện một lát rồi cúp máy.

“Tôi đã hỏi thăm rõ ràng tình hình thế nào rồi, không phải dì Lâm bị Hắc Y Hạng bắt cóc mà là do Thẩm Hồng Tụ sai người làm”

Ánh mắt Uông Kiều Sở nóng rực nhìn Đường Nhược Tuyết: “Hắc Y Hạng không bao giờ làm ra hành vi thấp hèn thế này, nếu bọn họ giết người bọn họ sẽ giết một cách đường đường chính chính”

“Thẩm Hồng Tụ phạm phải phép tắc bắt cóc nên đã bị Hắc Y Hạng đuổi rồi, còn bị cho vào danh sách giải quyết bằng gia pháp nữa”

Anh ta bổ sung thêm một câu: “Hai tiếng trước, Hắc Y Hạng giết Thẩm Hồng Tụ rồi.”

“Cái gì cơ? Thẩm Hồng Tụ tự ý bắt cóc?”

Mặt Đường Nhược Tuyết lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Cô ta còn bị Hắc Y Hạng giết sao?”

“Vậy còn mẹ tôi thì sao?”

Mọi chuyện phát triển theo hướng khác quá nhiều so với suy nghĩ của cô, nhưng cô càng lo lắng cho mẹ hơn là khiếp sợ vì chuyện của Thẩm Hồng Tụ.

“Tạm thời không rõ tung tích của dì Lâm”

Uông Kiều Sở đứng lên: “Nhưng Thẩm Hồng Tụ chết, dì ấy sẽ không còn nguy hiểm nữa. Cô yên tâm đi, tôi sẽ dốc toàn lực tìm kiếm tung tích của dì”

“Cố gắng để dì ấy bình an về nhà trong vòng trong hai mươi bốn giờ”

“Nhược Tuyết, cô về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, mọi chuyện cứ để tôi xử lý”

Anh ta đưa tay muốn vén tóc mai cho Đường Nhược Tuyết.

“Cảm ơn tin tức của cậu chủ Uông, tôi đi trước đây”

Đường Nhược Tuyết xoay người, vừa lúc tránh tay Uông Kiều Sở ra rồi cầm găng tay rời khỏi nhà hàng… Uông Kiều Sở nhìn bóng lưng Đường Nhược Tuyết, anh ta bưng một ly rượu lên uống cạn sạch.

“Cậu không sao chứ?”

Cùng lúc đó, trên đường xe chạy cách xa nhà hàng tâm mười cây số, Tống Hồng Nhan một tay lái xe một tay cầm lấy cánh tay không còn linh động của Diệp Phi.

Cô cảm nhận được cái lạnh từ lòng bàn tay Diệp Phi, đau lòng không nói ra được.

Diệp Phi nhìn về phía trước miễn cưỡng cười cười: “Tôi không sao.”

“Cậu mà không sao à? Hồn phách sắp bay mất rồi”

Tống Hồng Nhan vừa đau lòng vừa tức giận: ” Không phải tôi muốn gây xích mích cho hai người nhưng tôi thật sự không ưa nổi khi cô ta đối xử với cậu như vậy”

Người đàn ông cô hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay bị Đường Nhược Tuyết tổn thương không chút kiêng ky như vậy, thực sự cảm giác trong lòng Tống Hồng Nhan rất khó chịu.

Ánh mắt Diệp Phi mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Quả thực là nội tâm tôi không muốn cứu Lâm Thu Linh”

“Cậu còn che chở cho cô ta sao?”

Tống Hồng Nhan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tôi biết cậu không có thiện cảm với Lâm Thu Linh, nhưng tôi rất rõ, vì Đường Nhược Tuyết, cho dù cậu có không thích Lâm Thu Linh đến mức nào đi nữa thì cậu cũng sẽ không tùy tiện ứng phó”

“Sự thật là cậu cũng vô cùng khó khăn mới có thể từ nhà ma trở về.”

Nghĩ đến Đường Nhược Tuyết nói Diệp Phi giả dối, Tống Hồng Nhan lại tức run người.

“Tôi không sao thật mà, chị đừng tức giận.”

Diệp Phi biết Tống Hồng Nhan đang quan tâm mình, anh nắm chặt tay phải của cô, trấn an: “Tôi sẽ từ từ giảm sức ảnh hưởng của cô ấy đến tâm trạng của tôi”

“Tin cậu mới là lạ, cậu bị cô ta ăn chắc rồi, giống như tôi bị cậu ăn chắc vậy”

Tống Hồng Nhan thở dài: “Không gặp thử thách lớn, sợ rằng kiếp này sẽ cứ hành hạ lãn nhau như vậy mãi.”

Diệp Phi đột nhiên nói một câu: “Hay là, chúng ta kết hôn đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.