Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1178:




Chương 1178:

Tống Hồng Nhan luôn dẫn vặt về những suy nghĩ được mất của mình, cô ấy chỉ muốn đánh Diệp Phi một bạt tai cho anh tỉnh lại.

Nhưng nhìn dáng vẻ khó xử của anh thì cô ấy lại mềm lòng.

Diệp Phi nhẹ nhàng xin lỗi: “Chị Nhan, xin lỗi…” Sự áy náy của anh với Tống Hồng Nhan nhiều đến mức không thể nào hóa giải nỗi.

Việc mà anh có thể nghĩ tới chỉ có thể là duy trì trạng thái hiện tại, cố hết sức cân bằng.

Sau một tiếng đồng hồ, xe đã chạy đến nội thành Long Đô.

“Bây giờ về đâu?”

“Về nhà họ Đường hay là đến khách sạn?”

Tống Hồng Nhan đau lòng vì Diệp Phi yêu Đường Nhược.

Tuyết hơn mình nhưng lại không giận dõi chiến tranh lạnh với anh.

Diệp Phi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.

Tống Hồng Nhan nhìn theo ánh mắt của Diệp Phi.

Cách đó hơn hai mươi mét, dưới ánh đèn đường, phía trước khách sạn Hỷ Lai Đăng, có mấy chiếc xe hình giọt nước đang mở cửa.

Trong đó có hai người rất đáng chú ý.

Một người là Đường Nhược Tuyết, người kia là Uông Kiều Sở.

Nhà hàng Tây ở tầng ba khách sạn Sheraton, vị trí khách quý gần cửa sổ sườn phía Đông.

“Cô Đường, mời ngồi”

Uông Kiều Sở mặc tây trang màu trắng, phong độ ưu nhã kéo cái ghế ra lễ độ mời Đường Nhược Tuyết ngồi xuống.

Đường Nhược Tuyết do dự ngồi xuống.

Tổ hợp nam nữ với vẻ ngoài thu hút cộng thêm mấy vệ sĩ đi theo nháy mắt hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người trong nhà hàng.

Cho dù là nam hay nữ cũng đều cảm thán bọn họ là trai tài gái sắc ông trời tác hợp.

Đường Nhược Tuyết càng lúc càng thấy không thoải mái khi phải đối diện với mấy ánh mắt đó, cảm giác khó chịu giống như bị gai đâm.

“Cô Đường ăn gì?”

Uông Kiều Sở cũng ngồi xuống đối diện Đường Nhược.

Tuyết, sau đó nhẹ vung tay lên kêu người đưa thực đơn cho.

Đường Nhược Tuyết: “Gan ngỗng và trứng cá muối kiểu Pháp ở đây rất ngon, tất cả đều được vận chuyển bằng máy bay từ sáng sớm tới đây.”

“Hương vị của mấy món đó phối với Laffey hơn ba mươi năm tuyệt đối có thể khiến cho cô cả đời khó quên”

Uông Kiều Sở nói chuyện chậm rãi, cử chỉ phong độ, giơ tay nhấc chân đều hiện ra phong độ của con cháu nhà giàu khiến cho mấy nhân viên xinh xắn bên cạnh không ngừng say đắm.

Các cô thầm than Uông Kiều Sở vừa nhiều tiền đẹp trai còn có hàm dưỡng, cũng hâm mộ Đường Nhược Tuyết có thể chinh phục được cậu chủ nhà giàu như vậy.

“Cho tôi một bò bít tết kiểu Tây, chín bảy phần”

Đường Nhược Tuyết không hề nhìn thực đơn mà nói thẳng ra tên món ăn với phục vụ: “Tôi thích bò bít tết hơn, gan ngỗng và trứng cá muối không thích hợp với tôi lắm”

“Cô chỉ quen ăn bò bít tết chứ không có nghĩa là cô quá thích nó”

Uông Kiều Sở nói một câu hai nghĩa: “Cô thử ăn gan ngỗng và trứng cá muối mấy lần thì sẽ phát hiện ra được thế giới mới, mùi vị trên đầu lưỡi tuyệt hơn loại thức ăn mềm đó.”

“Có rất nhiều thứ, rất nhiều người cô nên thử một lần, nếu không cô sẽ không biết cảm giác thật sự của mình”

“Tổng giám đốc Đường, cô hãy cho gan ngỗng và trứng cá muối một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội.”

Anh ta nói xong rồi tự quyết định kêu phục vụ mang một phần gan ngỗng và trứng cá muối lên cho Đường Nhược Tuyết.

Đường Nhược Tuyết cảm nhận được sự bá đạo của Uông Kiều Sở nên trong mắt cô thoáng qua một chút mất tự nhiên, sau đó không khách sáo nữa: “Cậu Uông, bây giờ chúng ta đã gặp nhau, ngồi cũng ngồi rồi, có thể nói chuyện chính được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.