Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1162:




Chương 1162:

Tốc độ xe thương vụ bất chợt giảm xuống, trong nháy mắt khiến cho chiếc xe Audi màu trắng đang theo dõi kéo gần khoảng cách, suýt chút nữa đã tông vào đuôi xe. Liên tục ba lần như vậy, đối phương đã không còn chịu nổi nữa.

Trên kính xe Audi kéo xuống, người bên trong khẽ mắng một tiếng: “Ông nội nó!”

Tiếp đến, anh ta đạp ga vọt tới sát bên cạnh chiếc xe thương vụ màu trắng của Diệp Phi.

Lửa giận cũng khiến anh ta quên hết chức trách của bản thân, quên đi sứ mạng phải theo Diệp Phi đến nơi cuối cùng.

Anh ta chuẩn bị qua mặt trực tiếp ngăn cản chiếc xe của Diệp.

Phi lại.

Một chiếc xe Audi phía sau bổ sung vào vị trí thiếu hụt, kẹp xe của Diệp Phi ở giữa giống như không muốn cho người khác một con đường sống.

Tuy nhiên bọn họ lại không phát hiện Diệp Phi đã cố ý nhường chiếc xe kia qua mặt.

Dải phân cách ngược chiều ở đối diện có một đống xe đang gào thét.

Đang lúc đám người muốn chặn xe Diệp Phi lại thì anh khẽ nở nụ cười điềm đạm đánh tay lái, chiếc xe thương vụ va chạm thật mạnh vào chiếc Audi màu trắng.

Chiếc Audi màu trắng không kịp trở tay, phát hiện đầu xe đã chèn lên dải phân cách.

“Ầm…” Chiếc Audi trắng mất không chế vọt lên phía trước mười mấy mét như trâu điên đụng ngã lan can, đâm thẳng về phía mấy chiếc xe đi ngược chiều.

Đối diện là một chiếc xe buýt không kịp thắng lại, trực tiếp đụng vào đầu xe Audi màu trắng khiến người ngồi phía sau hoàn toàn ngã ra ngoài, cọ xát nổi lửa.

Chiếc Audi màu trắng vọt thẳng về phía trước mấy chục mét mới dừng lại.

Vài tên đàn ông đeo kính trong xe miễn cưỡng bò ra ngoài, thế nhưng phần đầu đã bị chảy máu ào ạt không hề có chút sức lực chiến đấu.

“Ầm!”

Giải quyết xong Audi màu trắng, Diệp Phi không hề do dự đạp thắng xe tông vào đuôi xe Audi màu đen.

Sau khi kéo gần khoảng cách, anh né người sang một bên, tay trái chợt lộ ra trực tiếp đập vỡ kiếng xe của đối phương tan nát.

Cửa kiếng xe vỡ vụn, mấy chục mảnh thủy tinh văng ra.

“A…” Sau ba tiếng kêu thảm thiết, chiếc Audi màu đen nghiêng xe đụng vào cạnh bên cột đèn.

Đầu xe nổ tung, ba cô gái mặc đồ đen khẽ lung lay, miệng mũi hộc máu hôn mê bất tỉnh.

Nam Cung Tố kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, không ngờ Diệp Phi lại tài giỏi đến như vậy.

“Diệp Phi đạp cần ga, chiếc xe chạy về phía trước mấy mét tránh khỏi đuôi xe Audi màu đen, kế đó lại xông về bốn tên đàn ông đeo kính râm trước mặt.

Khi xe sắp vọt đến, bất chợt anh điều khiển đuôi xe hất sang ngang.

Thân xe trực tiếp tông ngã bọn họ.

Bốn người lại té xuống đất một lần nữa, cung nỏ trong tay cũng bay lên không trung… Độc Cô Thương thuận thế bắt lấy điện thoại vô tuyến và một chiếc nỏ bên hông một người.

Nỏ có ba mũi, nhưng tên bắn lại lớn hơn bình thường, đầu mũi tên đều là màu đỏ.

“Hồng Liên Nộ Tiễn?”

Giọng nói của Nam Cung Tố khẽ run lên: “Làm sao có thể chứ… làm sao có thể…” Diệp Phi đang muốn hỏi chuyện Hồng Liên Nộ Tiễn thì trong điện thoại vô tuyến lại truyền đến một giọng nói: “Hồng Miêu, Hồng Miêu, báo cáo tình hình đi”

“Hồng ông nội mày!”

Diệp Phi cầm lấy điện thoại vô tuyến rồi hét lên: “Các người muốn đổi người hay là muốn giết người?”

Đầu tiên đối phương hơi sững sốt, sau đó lại lạnh lùng lên tiếng: “Chúc cậu may mắn!”

“Đi mau, đi mau đi!”

Dường như Diệp Phi vừa cúp điện thoại thì Nam Cung Tố đã hét ầm lên: “Mau rời khỏi nơi này, mau rời khỏi.”

Trong lòng cô ta hơi tan vỡ.

Diệp Phi cũng biết tình hình gấp rút, mặc dù không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn đạp ga chạy đi.

“Âm…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.