Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1161:




Chương 1161:

Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Tố khế thay đổi, không ngờ mình tùy tiện xúc động một chút thì Diệp Phi có thể suy đoán ra nhiều thứ như vậy.

Sau đó, cô ta lại không cam lòng yếu thế hừ khẽ: “Hốt trọn ổ hả? Anh coi trọng mình quá, cũng coi trọng thế giới này quá rồi đấy”

“Chẳng lẽ không có ai nói cho anh biết thanh lâu và sát thủ là nghề nghìn năm bất diệt sao?”

Trên mặt cô ta lộ ra nụ cười kiêu ngạo, hiển nhiên đối với chuyện mình là sát thủ rất tự hào.

Diệp Phi khế cười: “Thanh lâu có bất diệt hay không thì tôi không biết rõ nhưng mà tôi biết bây giờ tôi là người đang nắm giữ tính mạng của tên sát thủ như cô đấy”

“Đây chỉ là nhất thời bất cẩn mà thôi”

Nam Cung Tố ngẩng đầu lên: “Bây giờ chẳng phải anh đã ngoan ngoãn thả tôi đi rồi sao?”

Đường Nhược Tuyết thấy Nam Cung Tố vô cùng đắc ý thì lập tức nổi giận: “Thu tiền giết người đã là phạm pháp rồi, bây giờ còn bắt cóc người vô tội để làm tiền đặt cược nữa sao?”

“Các người có biết xấu hổ không?”

Đường Nhược Tuyết càng ngày càng không ưa hành động của Lâm Thu Linh nhưng nói thế nào thì bà ta cũng là mẹ ruột của cô, bây giờ bị sát thủ bắt cóc làm tiền cược cũng vô cùng lo lắng.

Cô hận không thể nổ một phát súng lên đầu Nam Cung Tố, chỉ là cô phái người điều tra suốt một ngày một đêm cũng không tìm được tung tích của Lâm Thu Linh.

Lâm Thu Linh mất tích ở phòng rửa tay của trung tâm thương mại, biến mất ngay dưới mắt của hai tên vệ sĩ.

Cô bảo người điều tra các camera lân cận thì nhìn phát hiện có một chiếc xe đã từng ra vào phòng vệ sinh, suy đoán rằng Lâm Thu Linh đã bị đánh ngất xỉu rồi dùng xe đẩy ra ngoài.

Đường Nhược Tuyết tức giận quân địch vô sỉ, cũng kinh ngạc vì đối phương có quá nhiều thủ đoạn.

“Thăng làm vua, thua làm giặc, quá trình là gì cũng không hề quan trọng”

Nam Cung Tố khế hắng giọng: “Tôi thất thủ thì tôi nhận, các người sơ suất thì đương nhiên cũng phải chịu trách nhiệm của bản thân chứ”

Nói đến thất thủ, cô ta có chút lúng túng, hơi nổi nóng. Cố gắng hết sức như vậy mà vẫn không giết được người khiến Nam Cung Tố hơi bực bội.

“Miệng lưỡi thật sắc bén”

Diệp Phi cười nhạt: “Trông có vẻ cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, đang lúc thanh xuân làm gì không được chứ?

“Cô đần độn đi làm sát thủ, còn học nghệ không tinh nữa, như vậy có khác gì chịu chết đâu?”

Anh bổ sung một câu: “Người ta có thể cứu cô một lần nhưng chưa chắc có thể cứu cô lần thứ hai đâu”

Từ đầu đến cuối, Diệp Phi không tiết lộ là Thẩm Hồng Tụ đã cứu cô ta, mục đích chính là hy vọng Nam Cung Tố trở về sẽ gây chuyện để gà chó không yên.

“Lần sau tôi sẽ không thất thủ nữa”

Nam Cung Tố toát ra ý chí chiến đấu ngút trời: “Tôi nhất định có thể giết chết các người”

Cô ta thề cô ta đã đánh mất lòng tin vào bản thân từ trên người Diệp Phi như vậy thì nhất định sẽ tìm trở về từ trên người anh.

“Lần sau?”

Đột nhiên Diệp Phi bật cười: “Trong giới sát thủ của các người, còn có cơ hội để lần sau à?”

Trong nháy mắt, nụ cười của Nam Cung Tố hơi ngưng trệ.

Diệp Phi không để ý đến cô ta nữa, đạp ga nhanh chóng chạy vọt đi.

Sau khi ra ngoài, cứ dựa theo chỉ dẫn của Đường Nhược Tuyết rồi nhanh chóng quẹo vào đường đến nhà họ Đường.

Dường như Diệp Phi vừa mới đổi hướng thì hai chiếc xe Audi phía sau đã nhanh chóng đuổi theo, một đen một trắng càng ngày càng gần.

“Tới nhanh như vậy sao?”

Diệp Phi nhìn vào gương chiếu hậu, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười lạnh.

Sau hơn mười phút chạy vùn vụt, xe cộ trên đường cũng càng ngày càng thưa thớt dần, Diệp Phi thăng xe lại.

“Két!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.