Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1160:




Chương 1160:

Ba mươi năm tính toán, quỳ ba mươi phút, anh cũng đủ phúc hậu rồi.

Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên của Diệp Phi mà thôi. Chờ đến sau khi vị trí của mẹ đã ổn định, anh sẽ rửa sạch toàn bộ nhà họ Thẩm.

Một tiếng sau, bà cụ ngoại chống gậy chui vào trong xe, nếp nhăn trên mặt hiện lên vô cùng đau buồn.

Chỉ là, ánh mắt bà cụ nhanh chóng xuất hiện căm hận.

Bà cụ ngoại lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số quen thuộc: “Tại sao Diệp Phi còn chưa chết?”

“Diệp Phi mạnh hơn so với những gì tôi nghĩ.”

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói khàn khàn: “Hai lân hành động của chúng ta đều thất bại, tôi không tìm được cơ hội ra tay”

Bà cụ ngoại ngồi thẳng người lên, khẽ quát: “Tôi không quan tâm cậu ta tài giỏi đến mức nào, tôi chỉ cần giết chết cậu ta là được”

“Một vạn lượng hoàng kim tôi không cần, phần ân huệ kia tôi cũng không cần nữa”

Bà cụ ngoại cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi chỉ cần… Diệp Phi chết..” Sáu giờ sáng ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, bầu trời xanh thẳm.

Tại sân bay Thiên Thành, một chuyến máy bay vừa tiếp đất thì kế tiếp lại có một chuyến khác bay thẳng lên bầu trời.

Ngay lập tức, nó điều chỉnh góc độ lái về phương hướng Long Đô.

Cùng lúc đó, một chiếc xe màu đen yên lặng không một tiếng động xuất hiện bên ngoài tấm lưới sắt của sân bay Thiên Thành.

Cửa kiếng xe u ám không thể nhìn rõ gương mặt tài xế nhưng có thể nhận ra thân hình khổng lồ kia.

Bên trong, một người có thân hình khổng lồ khá quen thuộc với Diệp Phi đang ngồi đó. Ngón tay ông ta không nhanh không chậm gõ vào tay lái, gương mặt lạnh lùng khiến người khác không nhìn ra cảm xúc gì.

Chờ đến khi chiếc máy bay kia đã hoàn toàn biến mất, ông †a mới cầm lấy điện thoại rồi gọi đến một dãy số.

Sau đó, ông ta khàn giọng mở miệng nói: “Diệp Phi đến Long Đô rồi”

“Thẩm Hồng Tụ, cô đừng làm tôi thất vọng thêm nữa”

Bốn tiếng sau, tại cửa ra vào của sân bay Long Đô.

Diệp Phi tự mình lái chiếc xe thương vụ, người ngồi bên cạnh anh chính là Đường Nhược Tuyết, phía sau là sát thủ Độc Cô Thương và Thanh Tú, cũng chính là Nam Cung Tố mà Thẩm Hồng Tụ muốn.

Diệp Phi không ngờ sẽ đến Long Đô. Nhóm tập trung lên truyên tại app truyện hola nhé!

Thiên Thành cũng có không ít chuyện cần anh phải xử lý, công ty trà thảo mộc còn chưa đi vào nề nếp, cũng chưa điều tra sâu về Lôi Thiên Tuyệt.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là anh không quá muốn cứu Lâm Thu Linh.

Cứu bà ta, tương đương với mang thêm ấm ức vào người.

Chỉ là Thẩm Hồng Tụ cũng làm đủ trò, không chỉ gọi điện thoại cho một mình anh để uy hiếp mà còn báo chuyện này cho Đường Nhược Tuyết và Đường Tam Quốc.

Đường Nhược Tuyết đến cầu xin Diệp Phi.

Hơn nữa, vốn dĩ anh muốn tìm cơ hội để thả Nam Cung Tố cho cô ta trở về khiến Thẩm Hồng Tụ khó chịu, bây giờ trao đổi con tin cũng xem như thuận đường rồi.

Quá nhiều nhân tố khiến Diệp Phi không thể không xử lý chuyện này.

Chiếc xe đang chạy trên xa lộ, Nam Cung Tố nhìn ra ngoài cửa sổ rồi tự lẩm bẩm: “Lần đầu tiên cảm giác không khí ở Long Đô lại trong lành như vậy”

Trên đường đến đây, Diệp Phi đã nói cho cô ấy biết Hắc Y Hạng muốn cứu cô ấy, bảo trên đường đi cô ấy phải yên phận một chút nên Nam Cung Tố đã ngửi được hơi thở tự do.

Chỉ có người đảo một vòng xuống quỷ môn quan mới biết được sự đáng quý của không khí trong lành.

“Thốt ra được một câu cảm khái như vậy, xem ra các người cũng ở Long Đô nhị, ít ra thì cô và Thẩm Hồng Tụ đều lớn lên ở Long Đô”

Diệp Phi liếc mắt nhìn cô ấy: “Lá gan của các người cũng lớn thật đấy, dám ẩn núp ở nơi rồng hổ tụ hội này, không lo bị người khác hốt trọn ổ sao?”

Trước kia anh cảm thấy Thẩm Hồng Tụ đưa mình đến đây thuần túy chỉ vì để thuận lợi trao đổi Lâm Thu Linh, nhưng bây giờ xem ra Long Đô là nơi quen thuộc của Thẩm Hồng Tụ.

Vậy thì có lẽ lần này Thẩm Hồng Tụ không chỉ trao đổi người đơn giản như vậy mà còn có thể bày mưu tính kế mình ở đây nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.