Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1146:




Chương 1146:

Vì Diệp Phi đã giúp ông ta vụ việc món ăn phật nhảy tường, hôm nay ông ta biết Diệp Phi mở quán trà thảo mộc nên tiện tay tới giúp một phen.

Sư phụ Cung bưng một bát trà thảo mộc lên và hét lớn: “Hôm nay, tôi không chỉ tới thăm cậu Diệp, mà còn phải đánh giá loại trà thảo mộc Thái Bà này nữa”

“Trà thảo mộc 7SI”

“Đầu tiên trên thị trường!”

Sư phụ Cung đã tuyên bố chất lượng của trà thảo mộc Thái Bà trước đám đông, và ngay lập tức khiến nhiều người có mặt phải ồ lên và sửng sốt.

Phải biết rằng trà thảo mộc của Thẩm Thị chỉ được xếp hạng bốn sao rưỡi, và trà thảo mộc của Diệp Phi có bảy sao, chẳng phải là hiệu quả gấp đôi sao?

“Ông, ông…” Phía bà cụ ngoại chưa kịp lên tiếng, Trần Tích Mặc đã lao tới, khuôn mặt xinh đẹp rất tức giận hét lên với Diệp Phi: “Diệp Phi, anh đúng là vô liêm sỉ”

“Anh lợi dụng việc mình nấu chế món Phật nhảy tường, lén lút trao đổi lợi ích với Sư phụ Cung, anh làm vậy không biết xấu hổ sao?”

“Trà thảo mộc của anh chất lượng như thế nào, trong lòng anh không biết sao?”

“Anh ăn trộm công thức bí mật trà thảo mộc của nhà họ Thẩm rồi sửa đổi lại, liệu có thể so sánh với trà thảo mộc đích thực của nhà họ Thẩm sao?”

“Tôi biết anh thích ra vẻ ta đây, nhưng không ngờ ngươi lại hèn hạ đến mức lôi cả Sư phụ Cung vào hố đấy”

“Tôi quá thất vọng với anh rồi… Cô ta mắng Diệp Phi một trận tới tấp, sau đó quay mặt về phía đám đông và hét lên: “Chuyện là như vậy. Trong tay Diệp Phi có một công thức bí mật về món phật nhảy tường của nhà hàng Hoàng Đình”

“Vì muốn Diệp Phi truyền thụ cho mình, Sư phụ Cung đã giúp anh ta giành được hợp đồng tiền tỷ này”

“Tôi quen Diệp Phi lâu như vậy. Cả ngày anh ta cứ cà lơ phất phơ, hoàn toàn không hiểu cách pha chế trà thảo mộc.

Làm sao có thể được một đám ông trùm ưu ái chứ?”

“Sự xuất hiện của Sư phụ Cung cũng chỉ mà một màn diễn xuất với Diệp Phi thôi.”

“Mẹ tôi và dì Diệp đã ở đó vào ngày hôm đó. Họ đều biết rằng Diệp Phi đã truyền cho Sư phụ Cung công thức bí mật”

Trần Tích Mặc sốt ruột quay đầu nhìn về phía Trần Thần Hi: “Mẹ, mẹ mau nói vài câu đi”

Trần Thần Hi cau mày, mặc dù cảm thấy rằng Sư phụ Cung không thể làm như vậy, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng uất nghẹn của con gái mình, hơn nữa cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ hăng hái của Diệp Phi.

Bà ta đứng dậy, cười nhạt: “Chuyện này tôi có thể làm chứng. Ngày hôm đó, chúng tôi đang dùng bữa trong nhà hàng Hoàng Đình, Diệp Phi đã viết một công thức bí mật cho Sư phụ Cung.”

Bà ta còn nói thêm một câu: “Lúc đó cậu ta cũng nói rằng công thức bí mật đó sẽ khiến món phật nhảy tường của Sư phụ Cung hoàn hảo hơn”

Vài cô gái cũng hùa theo: “Đúng, đúng, chúng tôi đều có thể làm chứng”

“À, hóa ra là một giao dịch”

“Không phải Sư phụ Cung là người rất chính trực sao, phí một trăm triệu thì nhằm nhò gì, sao lại cùng Diệp Phi giao dịch như thế chứ?”

“Sư phụ Cung mê nấu nướng, Diệp Phi có công thức bí mật, đương nhiên ông ta phải lao vào rồi. Đối với ông ta, danh tiếng không quan trọng bằng công thức bí mật.”

“Xong đời, xong đời rồi. Mặc dù Sư phụ Cung có thể được tha thứ, nhưng danh tiếng của ông ta sẽ bị hủy hoại nếu ông ta hoạt động trong bóng tối như vậy, sau này sẽ không có ai tin tưởng ông ta nữa”

Một đám khách thì thầm to nhỏ, còn nhìn về phía Sư phụ Cung và Diệp Phi với vẻ mặt coi thường.

Nghe thấy những giọng nói này, nét mặt của bà cụ ngoại, Thẩm Bảo Đông và những người khác trở nên thoải mái hơn.

Trần Tích Mặc lại ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Phi như gà trống đắc thắng: “Diệp Phi, đừng hòng lừa tôi vào tròng”

Gương mặt xinh xắn của Trần Tích Mặc tỏ ra rất đắc ý: “Muốn đè bẹp Tư Thành thì phải thể hiện năng lực thực sự của mình ra đi”

“Tôi sẽ không để anh chiến thắng bằng mấy thủ đoạn vô liêm sỉ đâu”

Theo suy nghĩ ban đầu của cô ta, Diệp Phi nên yên lặng để tôn lên sự náo nhiệt của Thẩm Thị thôi, nếu có chút chuyển biến tốt gì thì đó chính là đại nghịch bất đạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.