Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1138:




Chương 1138:

“Ông lại còn không biết xấu hổ mà lên mặt sao?”

Hách Liên Thanh Tuyết không chừa cho Hoàng Thiên Tứ một chút mặt mũi nào, cô ta tát mạnh Hoàng Thiên Tứ từng cái một khiến cho mặt ông ta sưng húp lên, miệng và mũi của ông ta đều có máu.

Con bà nó, nhiều người như vậy thì không trêu chọc, lại cố tình đi chọc tức Diệp Phi?

Người đàn ông dũng mãnh đầu trọc đã bị đánh tơi tả, Hàn Hiếu Trung bị chèn ép đến thừa sống thiếu chết, thậm chí hội trưởng Lôi còn tự trừng phạt mình bằng nửa ly rượu mạnh.

Khiến Diệp Phi tức giận, đó chính là đòi cái mạng nhỏ của cô †a mà.

Hách Liên Thanh Tuyết nghĩ rằng bản thân sắp bị liên lụy, cô ta tức giận hung hăng đánh vào đầu Hoàng Thiên Tứ khiến cho đầu ông ta biến thành cái đầu lợn.

Hoàng Thiên Tứ chóng mặt nhưng không dám kháng cự, ông ta chỉ dám bày ra vẻ mặt tủi thân: “Chị, thực xin lỗi, tôi không biết anh ấy được chị bao.”

Trương Vũ Yên và những người khác kinh sợ, họ không ngờ Diệp Phi lại tìm thấy ngọn núi của Hách Liên Thanh Tuyết, chẳng trách anh lại càn rỡ như vậy.

“Bao cái ông bà vải nhà mày!”

Hách Liên Thanh Tuyết lại đạp thêm cú nữa: “So với anh Diệp, tôi cũng chỉ là cặn bã, tôi lấy cái búa gì mà bao anh ấy?”

“Cái gì cũng không biết mà còn dám nói xằng nói bậy?”

“Nếu ông không phải được tôi dạy, tôi đã một kiếm đâm chết ông rồi.”

“Bốp…

Sau cái tát cuối cùng, Hách Liên Thanh Tuyết đá Hoàng Thiên Tứ xuống trước mặt Diệp Phi: “Quỷ xuống xin lỗi anh Diệp”

“Nếu hôm nay anh Diệp không tha thứ cho ông, ông hãy quỳ ở đây đến chết đi”

Sau đó, cô ta lại tự tát mình hai cái: “Anh Diệp, thực xin lõi, do tôi quản giáo không nghiêm”

“Chị, chị…”

Hoàng Thiên Tứ bối rối không hiểu được, nhưng ông ta bị sốc trước thái độ của Hách Liên Thanh Tuyết hơn là sự đau đớn trên khuôn mặt.

Hách Liên Thanh Tuyết không chỉ đánh đập ông ta một cách dã man mà còn nhận mình là một người cặn bã ở nơi công cộng và tát ông ta hai cái.

Chỉ là dù thế nào đi nữa, Hoàng Thiên Tứ cũng đã biết rằng Diệp Phi là người mà mình không thể chọc vào.

Ông ta quỳ trên mặt đất và than vãn: “Cậu Diệp, xin lỗi, xin lỗi, là tôi có mắt như mù, tôi không nên mạo phạm cậu”

“Cậu đại nhân đại lượng tha cho tôi một lần đi”

Trong khi nói, ông ta còn liên tục dập đầu, hy vọng Diệp Phi sẽ giơ cao đánh khẽ.

Nhìn thấy cảnh này, Trương Vũ Yên và Thiên Hữu lại trợn tròn mắt.

Họ không bao giờ nghĩ rằng Hách Liên Thanh Tuyết xuất hiện không phải để trợ thủ mà là để xử lý Hoàng Thiên Tứ.

Họ càng khó hiểu, Diệp Phi mới từ vùng khác đến có năng lực thế nào mà Hách Liên Thanh Tuyết lại phải nể phục đến vậy?

“Chát chát.”

Trước khi họ kịp phản ứng, Hách Liên Thanh Tuyết đã đến và tát hai người bọn họ: “Các người cũng quỳ xuống cho tôi.”

“Võ Minh muốn ngươi trừ gian diệt bạo, bảo vệ Thần Châu, thế nhưng các người lại ỷ thế hiếp người sao?”

“Mấy chục người cầm dao, gậy gộc định giết người à?”

“Anh cũng giống như Hoàng Thiên Tứ, quỳ hết xuống cho tôi. Anh Diệp chưa hết giận thì các người không được đứng lên: “Ai dám không nể mặt, chẳng những người đó xui xẻo mà ngay cả gia đình người đó cũng đừng mong yên ổn”

“Ý của tôi cũng chính là ý của hội trưởng Lôi”

Nghe thấy ba chữ hội trưởng Lôi, sắc mặt bọn Trương Vũ Yên và Thiên Hữu đều trở nên hoảng sợ, lần lượt quỳ xuống trước cửa tiệm trà thảo mộc.

Cách đó không xa, Trần Tích Mặc lại há miệng, không thể tin được cảnh tượng trước mắt.

Cô ta rất chu đáo, bày mưu tính kế để đập phá tiệm trà thảo mộc, không cho Diệp Phi mở tiệm kinh doanh, cũng có thể khiến anh ngoan ngoãn giao ra công thức bí mật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.