Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1107:




Chương 1107:

“Cậu có thể mở một quán trà thảo mộc lớn như vậy, trong tay chắc chắn phải có thực lực”

“Cậu đối đãi với tôi như vậy là lo sau này tôi không có cơm ăn à?”

Ông chủ béo cười nói với Diệp Phi, còn lộ ra hàm răng trắng bóng. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt mập mạp lười biếng cho Diệp Phi một cảm giác ông ta đã trải qua biết bao thăng trầm trong cuộc đời.

“Mặc dù đây là kinh doanh hợp pháp, mục tiêu của tôi cũng là tập đoàn Thẩm Thị, nhưng tôi mở quán vẫn sẽ bóp chết kinh doanh của ông anh”

Diệp Phi xua tay từ chối điếu thuốc: “Vì thế trà thảo mộc của mấy hôm nay coi như là một chút quà xin lỗi, cũng là vì tôi muốn kết bạn với ông anh”

Ông chủ béo cười rất vui vẻ với anh, tự giới thiệu: “Tôi tên là Tiết Vô Danh, chú em tên họ thế nào?”

“Tôi tên Diệp Phi”

Diệp Phi cười n Ông anh, xin thứ lỗi cho tôi”

“Không có quán trà thảo mộc của tôi thì việc kinh doanh của anh cũng bình bình, thậm chí còn khó kiếm sống qua ngày.

Anh có nghĩ đến việc đổi nghề không?”

Diệp Phi hoàn toàn không thấy được sự lo lắng của ông chủ béo, dường như chuyện kinh doanh này có cũng được không có cũng chẳng sao. Nhưng anh biết, tiền thuê mặt bằng của quán trà nhỏ này cũng ít nhất cũng phải hơn một vạn.

“Mặc dù tôi pha trà thảo mộc không giỏi lắm, nhưng đây đã là một trong hai nghề chính mà tôi có thể kiếm ra tiền”

Ông chủ béo gãi đầu cười: “Đổi nghề à… hoặc là quay lại nghề cũ, hoặc là đi ăn xin ngoài đường”

“Nhưng cậu yên tâm đi, tôi cũng không trách cậu. Có khi sau này lúc cậu mở cửa kinh doanh, tôi sẽ hạ giá trà xuống một chút, vãn có thể kiếm được chút tiền. Dù sao đây cũng là cửa hàng của tôi”

“Đương nhiên, quan trọng nhất là tôi đã tiết kiệm được một chút tiền vốn”

Anh ta an ủi Diệp Phi: “Cho dù không mở quán trà thảo mộc thì cả đời này cũng không cần phải lo lắng chuyện cơm áo.

“Ông anh mạnh mẽ như vậy, hóa ra cũng là ông chủ có căn có cơ”

Diệp Phi nói đùa, sau đó tò mò hỏi: “Nghề cũ của anh Tiết là gì vậy?”

Ông chủ Tiết nghiêng người về phía quầy thu ngân: “Công việc cũ của tôi là mổ heo, chỉ là tôi đã không làm cái nghề này mấy năm nay rồi, dao cũng rỉ sét hết rồi”

Trông anh ta có vẻ như đang đùa bốn với đời, nhưng lúc nói đến dao đã rỉ, trong mắt anh ta lại hiện lên một nét hiu quạnh, giống như đã chạm vào một chuyện gì đó đã bị thời gian phủ bụi trong nhiều năm qua.

“Anh Tiết thật dí dỏm”

Diệp Phi biết anh ta đang nói đùa, nhưng anh cũng không hỏi thêm, sau đó anh liếc nhìn cửa hàng một chút, hỏi: “Ông anh, quen biết nhau là do duyên phận”

“Hay là thế này, anh chuyển nhượng cửa hàng lại cho tôi, tôi sẽ trả anh gấp đôi tiền thuê.”

“Như vậy anh có thể nằm không mà vẫn kiếm được tiền.

Tôi cũng không cần phải thấy áy náy vì đã chặn đứt công việc kinh doanh của anh nữa”

“Nếu anh không thích nhàn rỗi, anh cũng có thể tham gia cùng chúng tôi. Dù sao chúng tôi cũng phải thuê rất nhiều người”

“Anh có kinh nghiệm, tôi có thể trả anh lương cao hơn”

Diệp Phi đưa ra một đề nghị, anh thấy tính cách của ông chủ béo rất được nên muốn đưa tay giúp anh ta một chút.

“Haha, chú em đúng thực là một người tốt. Nhưng cậu làm kinh doanh như vậy sẽ bị lỗ vốn đấy”

Tiết Vô Danh cười lớn: “Cậu không cần phải thấy áy náy vì tôi, cạnh tranh kinh doanh hợp pháp mà, cậu cứ mở quán cho tốt là được”

“Công việc làm ăn của cậu phát đạt, ông anh đây sẽ không đố ky mà sẽ mừng cho cậu thôi. Nếu một ngày nào đó tôi thực sự không thể chống đỡ được nữa, tôi sẽ lại mặt dày chuyển nhượng cái quán này cho cậu”

“Nếu bây giờ tôi chuyển nhượng ngay, tôi sẽ thấy có lỗi với bản thân cũng sẽ đem đến gánh nặng cho câu”

Anh ta vỗ mạnh vào vai Diệp Phi: “Cậu cứ làm cho tốt đi, hôm khai trương tôi sẽ gửi cho cậu một lẵng hoa”

“Được, anh Tiết đã nói vậy thì tôi xin nghe theo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.