Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1106:




Chương 1106:

Trần Thần Hi không phải người khống chế cổ phần, nhưng cũng là tổng giám đốc công ty, có giao thiệp rộng rãi”

“Nếu như Trần Tích Mặc dốc sức ủng hộ Diệp Phi thì trà thảo mộc Thái Bà sớm muộn gì cũng sẽ phất lên. Đến lúc đó công ty chúng ta gặp họa lớn rồi”

Bà cụ gắn từng chữ: “Dù có thế nào đi nữa cũng phải diệt hết cơ hội đứng vững của đám người Thẩm Bích Cầm kia”

Thẩm Bảo Đông bước lên phía trước một bước: “Bà cụ ngoại, bây giờ phải làm gì đây?”

“Rút củi dưới đáy nồi.”

Hai mắt bà cụ ngoại lóe sáng: “Mấy người gọi Tư Thành về đây, đưa cho nó một ngàn vạn, rồi đưa nó một nhiệm vụ.”

“Để nó chuẩn bị tốt tư tưởng, mặc kệ có đồng ý hay không, dùng bất cứ giá nào cũng phải cướp lại Trần Tích Mặc. Tốt nhất là phải quyết định luôn hôn sự của hai đứa nó”

“Nếu như nó không thể đoạt lại thiên kim nhà họ Trần từ trong tay Diệp Phi, tôi sẽ đá nó ra khỏi tư cách người thừa kế, sẽ đóng băng tất cả tài sản trong tay nó”

Bà cụ liếc mắt nhìn hai vợ chồng Thẩm Bảo Đông: “Nghe rõ chưa?”

Mí mắt Thẩm Bảo Đông và Trương Tú Tuyết nhẩy lên: “Đã rõ, chúng cháu lập tức gọi điện cho Tư Thành”

Trong lòng bọn họ thầm than vẫn là cụ nhà trâu bò, liếc mắt cái đã thấy mấu chốt của vấn đề. Không có nhà họ Trần che chở, Diệp Phi nhất định sẽ không chịu nổi một kích.

Sau khi vợ chồng Thẩm Bảo Đông rời đi, bà cụ ngoại phất nhẹ tay, để những người còn lại rời đi, sau đó lấy ra một cái điện thoại.

Sắc mặt bà cụ do dự hồi lâu, cuối cùng gọi đến một số điện thoại: “Tôi muốn giết một người.”

Gọng điệu bà cụ ngoại lạnh nhạt: “Nhưng mà trước lúc giết hắn, hãy moi từ trong miệng hắn công thức bí mật của trà thảo mộc cấp tám”

Đầu dây bên kia ban đầu là im lặng, rất lâu sau mới vang lên một âm thanh khàn khàn: “Ân tình như thế nào rồi cũng sẽ dùng hết, bà chắc chắn không giữ lại mạng cậu ta?”

“Tôi có thể trả tiền”

“Bà trả không nổi đâu”

“Chắc chắn sẽ có số cụ thể, anh ra giá đi”

“Áo đen làm việc, vạn lượng hoàng kim!”

Khi bà cụ đang nghĩ cách lấy được công thức bí mật của Diệp Phi thì Trần Tích Mặc đang thúc giục đội công trình chỉnh trang tu sửa cửa hàng.

Cả tòa nhà này đều thuộc quyền sở hữu của bất động sản Thiên Quân, vì vậy Trần Tích Mặc yêu cầu công nhân tăng ba ca, đương nhiên cô ta cũng đưa ra mức lương gấp ba lần.

Dưới sự dốc hết toàn lực như vậy, trong vòng chưa đầy hai ngày quán trà thảo mộc Thái Bà đã được đổi mới hoàn toàn.

Quán được trang trí theo phong cách cổ, còn được trang bị đầy đủ các thiết bị.

Vì tất cả các nguyên liệu bên trong đều là đồ nhập khẩu, còn rất thân thiện với môi trường nên chỉ cần để sau hai ngày là có thể sử dụng được.

Đội trang trí làm việc chăm chỉ, cật lực như vậy, Diệp Phi cũng không hề bạc đãi họ. Ngoài tiền công tăng gấp ba lần ra, ngày nào anh cũng mua cho họ thuốc lá và đồ uống.

Có một lần Diệp Phi muốn bố mẹ mình pha trà thảo mộc cấp tám cho đội trang trí để dành một chút bia miệng cho quán trà thảo mộc Thái Bà. Nhưng sau khi nhìn thấy quán trà thảo mộc bên cạnh, anh đã gạt bỏ ý định này.

Quán trà này rộng hơn chục mét vuông, hơi xập xệ cũ nát và xuống cấp một chút, kinh doanh cũng vô cùng ảm đạm.

Trong quán chỉ có một mình ông chủ béo.

Từ trước đến nay Diệp Phi luôn tuân theo quy tắc kiếm tiền phải lưu lại một con đường cho người khác. Anh biết quán trà thảo mộc Thái Bà mà khai trương thì e là ông chủ béo kia càng túng hơn, vì thế mấy hôm nay anh không tự mình pha trà thảo mộc.

Anh đều mua một lượng lớn đồ uống từ chỗ ông chủ béo kia.

Qua lại vài lần, ông chủ béo đã quen với Diệp Phi, cười cười đưa cho anh một điếu thuốc: “Người anh em, cậu là một người tốt”

“Mấy hôm nay cậu đã khiến việc kinh doanh của tôi tăng lên mấy…” “Tôi biết chất lượng trà thảo mộc của mình không được tính là quá tệ, nhưng cũng không ngon mấy, chẳng khác mấy so với thuốc Bắc bình thường”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.