Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1090:




Chương 1090:

Khí thế như dừng lại ngay lập tức, sau đó là một cảm giác đau đớn như bị châm chích.

Khi đám đông đang kinh ngạc vì Diệp Phi không bị làm sao cả, Hách Liên Thanh Tuyết đã hít một ngụm khí lạnh.

Cô ta phát hiện ra Diệp Phi còn mạnh hơn cô ta tưởng tượng.

“Vũ.”

Cú đá của Hách Liên Thanh Tuyết không đạt được hiệu quả, cô ta liền cảm thấy tồi tệ, nhảy vút lên, cả người tung bay như một chiếc lá.

Tốc độ cực nhanh.

Chỉ là cô ta đã nhanh, Diệp Phi còn nhanh hơn, anh đá văng một chiếc ghế dài.

Chiếc ghế giống như một viên đạn bắn ra.

Thấy chiếc ghế bị đập vỡ, Hách Liên Thanh Tuyết không kịp né hét lên một tiếng, hai tay đan vào nhau mạnh mẽ đập lên chiếc ghế.

“Răng rắc!”

Một âm thanh giòn giã vang lên, chiếc ghế bị Hách Liên Thanh Tuyết đập vỡ, cô ta ngã phịch xuống đất. Chỉ là cô ta cũng bị đau khi thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, lùi về sau bốn năm bước, khóe miệng còn rỉ máu.

Lúc này, Hách Liên Thanh Tuyết mới nhận ra Diệp Phi mạnh hơn mình rất nhiều, chắc chắn không phải là một tên gà mờ mà cô ta từng đánh giá.

Nhưng đáng tiếc, cô ta đã hiểu ra quá muộn.

Diệp Phi không bỏ lỡ cơ hội này, lúc chiếc ghế bị ném ra ngoài, anh cũng thừa thế trượt ra bảy tám mét.

Tung ra một chưởng.

“Âm…”

Âm thanh lòng bàn chân cọ sát với mặt đất ở tốc độ cao vang lên như tiếng pháo nổ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Mị Nương và đám người kia đều biến sắc, lùi lại mấy bước theo bản năng.

Trong lòng Hách Liên Thanh Tuyết cũng bị sốc, cú đánh tiếp theo của Diệp Phi chắc chắn sẽ rất kinh thiên động địa.

“Giết”

Cô ta không có thời gian để tránh, chỉ có thể hét lên một tiếng, hai tay chồng lên nhau bảo vệ thân trước.

Ngay lúc cô ta xây dựng được tuyến phòng thủ, một chưởng của Diệp Phi đã lao tới.

Nắm đấm va chạm với lòng bàn tay.

“Âm”

Một tiếng động lớn vang lên, Hách Liên Thanh Tuyết hừ một tiếng, cả người tựa như một chiếc diều đứt dây bắn ra ngoài, xuyên qua đám người phía sau.

Mười mấy người đều bị ngã nhào xuống đất.

Mị Nương cũng bị xô ngã, cô ta bò dậy với mái tóc rối bù, trông vô cùng nhếch nhác và thảm hại.

Sau đó, một tiếng “tầm” vang lên, Hách Liên Thanh Tuyết bị đập mạnh vào tấm gỗ cách âm, khuôn mặt tái nhợt và đau đớn.

Những cô gái xinh đẹp muốn xem trò vui của Diệp Phi thấy vậy đều rất sốc.

Trông bọn họ như vừa nuốt phải một viên đá rồi bị kẹt cứng ở cổ họng, rất khó chịu và bất an.

Mí mắt Mị Nương cũng liên tục nháy, cô ta nhận ra Diệp Phi không hề đơn giản.

Hàn Hiếu Trung cũng trợn tròn mắt, anh ta hoàn toàn không thể ngờ được Hách Liên Thanh Tuyết cũng rơi vào thế hạ phong trước Diệp Phi. Phải biết răng, cô ta là đệ nhất thiên kiều của Thiên Thành, nổi tiếng ngang với đám Tiết Như Ý.

Anh ta rút điện thoại ra gửi một tin nhắn.

“Tổng giám đốc Hàn, người của mày không khác gì lần trước, đều là một đám vô dụng”

Diệp Phi dùng khăn giấy lau tay: “Đổi một lượt khác nhé?”

Hách Liên Thanh Tuyết cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận, cô ta chật vật muốn bước về phía trước, nhưng đi được vài bước đã ngã nhào xuống đất, phun ra một ngụm máu.

Rõ ràng là đã bị nội thương.

Diệp Phi lại nhìn Hàn Hiếu Trung: “Hay là tổng giám đốc Hàn đích thân ra tay?”

“Mày quá ngạo mạn rồi đấy!”

Hàn Hiếu Trung vẫn chỉ tay về phía Diệp Phi một cách kiêu ngạo: “Đáng tiếc, mày có biết đánh nhau đến đâu cũng chỉ là một tên bảo vệ, hoàn toàn không thể làm nên trò trống gì”

“Mày có thể đợi khoảng ba phút nữa, sau đó tao sẽ cho mày biết thế nào là hối hận” Anh ta mạnh miệng nói với Diệp Phi.

“Mày gọi cứu binh đến à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.