Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1084:




Chương 1084:

“Nghe thiên hạ đồn bà ấy là người rất xinh đẹp, dáng vẻ yêu kiều thướt tha của bà ấy là bậc nhất Thiên Thành này. Tôi là người từ nơi khác đến, nghe danh bà ấy đã lâu, nay muốn to gan gặp mặt thử một lần xem sao. Tôi đã tới mấy lần rồi mà không gặp được, thật sự đáng buồn mà”

“Không biết đêm nay tôi có cơ hội gặp bà ấy không?”

Miệng thì vẫn đang giảo hoạt nói chuyện, nhưng tay Hoàng Tam Trọng đã móc ra một xấp tiền mặt đỏ rực đặt lên bàn, sau đó rút từng tờ từng tờ trong xấp tiền đó ra nhét vào ngực cô gái mặc đồ thỏ quyến rũ kia.

Rất nhanh sau đó, bên trong bộ ngực căng đầy kia đã lấp ló mấy đồng tiền.

Vương Thi Viện liếc mắt nhìn hành động của Hoàng Tam Trọng, cô ta biết mục đích thực sự của anh ta là gì, nên từ đầu đến cuối cũng chỉ nhìn liếc thôi chứ không để tâm.

“Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân”

Đôi mắt cô gái thỏ kia sáng lên như sao, tay cầm tiền miệng liên tục nói lời cảm ơn, gương mặt hớn hở khi nhìn thấy tiền càng lúc càng thu hút người nhìn: “Đêm nay bà chủ của chúng tôi nhất định sẽ tới, các vị uống rượu trước đi, tôi sẽ đi gọi bà chủ giúp các anh”

Cô ta cầm chai rượu lên rót đầy cốc cho Vương Thi Viện và Hoàng Tam Trọng, sau đó lập tức chạy ra khỏi phòng với vẻ mặt vui sướng.

Nhưng khi rời đi, cô ta vô tình liếc nhìn lại đám người bọn họ một cái, ánh mắt lộ ra sự sắc bén mơ hồ.

Ánh mắt này khiến lòng Vương Thi Viện hơi hoang mang.

“Đã xong, vậy là lát nữa chúng ta có thể nhìn thấy dì Quế rồi”

“Vậy theo anh, lát nữa chúng ta phải đối phó bà ta thế nào đây?”

Hoàng Tam Trọng đi đến ngồi đối diện với Vương Thi Viện, khẽ nói: “Chúng ta nên đánh ngất rồi đưa đến một nơi để đối chất, hay là ngồi đây đàm phán mong bà ta nói ra sự thật?”

Vương Thi Viện khẽ nhíu mày: “Chỉ sợ mọi chuyện không diễn ra đơn giản được như anh nghĩ đâu.”

Hoàng Tam Trọng nghe xong bắt đầu sửng sốt: “Không đơn giản như tôi nghĩ? Cô nói vậy là sao?”

“Cả một hộp đêm lớn mạnh như vậy, có hơn mấy chục vệ sĩ đã qua đào tạo, làm sao có chuyện bà chủ lớn lại dễ dàng ra tiếp đón khách như vậy chứ?”

Vương Thi Viện vẫn duy trì nét mặt bình tĩnh, từ tốn nói ra suy nghĩ của mình: “Một chai rượu mười vạn, hơn nữa chúng ta cũng đâu phải khách hàng lớn gì ở đây đâu? Anh nghĩ có cô gái nhân viên nào dám chạy tới làm phiền chủ của họ như vậy…”

“Rầm!”

Vương Thi Viện còn chưa nói hết câu, cửa phòng của bọn họ đã bị ai đó dùng một chân đá văng ra.

Mười mấy tên vệ sĩ cường tráng như sói đói hổ rình mồi chạy vọt vào, chỉ trong chớp mắt, căn phòng đã chật kín người.

Trong tay bọn họ ai cũng cầm theo một cây gậy bóng chày.

Dãn đầu đám là một tay đầu trọc cao khoảng 1m9, trông mặt anh ta cực kỳ dữ tợn, trên người tỏa ra mùi sát khí nồng nặc.

Hoàng Tam Trọng hét lên theo bản năng: “Các người là ai?

Muốn làm gì chúng tôi?”

“Bắt anh tai”

Tên đầu trọc dẫn đầu không nói nửa lời thừa thãi, thanh sắt trong tay anh ta giơ lên giơ xuống liên tục.

Mười mấy tên vệ sĩ đứng sau lập tức vây bắt nhóm Hoàng Tam Trọng, cảm nhận được cây gậy bóng chày trên tay họ lạnh ngắt, căn phòng bỗng chốc từ yên lặng mà trở nên hỗn loạn gấp bội phần.

“Rầm…”

Gương mặt đẹp của Vương Thi Viện bỗng chốc trở nên nghiêm nghị hơn, cô ta dùng hết sức nhấc chiếc bàn bằng đá cẩm thạch lên.

“Rầm…”

Bàn đá cẩm thạch quay cuồng lăn ra ngoài, đập trúng vào người năm sáu tên vệ sĩ.

Vương Thi Viện nhìn đám Hoàng Tam Trọng rồi hét lên: “Chạy maul”

“Bốp!”

Vương Thi Viện chỉ vừa kịp hô lên một câu, tên đầu trọc chỉ huy kia đã nhảy tới chỗ cô ta, sau đó tàn nhãn đá thẳng vào người Vương Thi Viện.

Tên này đúng là người có võ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.