Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1055:




Chương 1055:

“Phù…” Khi Đường Nhược Tuyết nhận ra Hàn Kiếm Phong bị bắt, cửa phòng mở rộng lần hai, mấy chục vệ sĩ lao mạnh vào.

Một người phụ nữ mặc áo đỏ đứng bên cạnh Hàn Hiếu Trung, đôi mắt lạnh lùng như dao nhìn chằm chằm Diệp Phi.

Những người còn lại đều đưa mắt nhìn Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi.

Đường Nhược Tuyết quát lên: “Hàn Hiếu Trung, anh bắt cóc anh rể tôi?”

“Bắt cóc?”

Hàn Hiếu Trung cười nói: “Tổng giám đốc Đường, tuy chúng ta có xích mích, nhưng cô không thể ngậm máu phun người như vậy được.”

“Hàn Hiếu Trung tôi là thương nhân, làm ăn hợp pháp”

Anh ta chậm rãi nói: “Mỗi ngày tôi đều quang minh chính đại kiếm tiền, đâu rảnh bắt cóc anh rể cô?”

Đường Nhược Tuyết nhìn chằm chằm Hàn Kiếm Phong trên màn hình, quát khẽ: “Bớt nói linh tinh đi, mau thả anh ấy”

“15 phút trước, cũng là khi các người vào cửa…” Hàn Hiếu Trung không để ý tới yêu cầu của Đường Nhược Tuyết, đặt hai chân xuống khỏi bàn: “Anh rể tốt Hàn Kiếm Phong của các cô, mang theo cung nỏ và một lọ xăng, đi đến văn phòng tập đoàn Hải Cảng tìm tôi”

“Anh ta muốn phóng hỏa, kết quả bị bảo vệ bắt rồi”

“Vì tránh xảy ra nguy hiểm, bảo vệ đã trói anh ta lại”

Anh ta ý tứ sâu xa nhìn Đường Nhược Tuyết: “Tôi đang nghĩ có nên để dây thừng đứt ra hay không…” Chị Hoan ngồi bên cạnh Hàn Hiếu Trung, một bàn tay nhẹ nhàng vươn ra đấm chân giúp anh ta: “Tổng giám đốc Đường, Thiên Thành là địa bàn của tổng giám đốc Hàn, mười cô cộng lại cũng không phải đối thủ của cậu ấy”

Bà ta châm chọc Đường Nhược Tuyết: “Thức thời thì nhanh quỳ xuống xin tha đi”

“Anh dám thương tổn anh rể tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh”

Tuy Đường Nhược Tuyết cảm thấy Hàn Kiếm Phong quá xúc động, nhưng lúc này vẫn muốn anh rể an toàn: “Hơn nữa anh rể tôi kích động phạm tội, anh cũng không có quyền xử lý anh ấy, anh chỉ có thể để cảnh sát tới xử lý”

Đôi mắt Đường Nhược Tuyết nheo lại: “Hàn Hiếu Trung, tôi nhắc nhở anh, đừng coi trời bằng vung”

“Lập tức thả anh rể tôi ra!”

Treo như vậy, cho dù sẽ không sung huyết não, cũng dễ dàng phế bỏ tay chân.

Diệp Phi không nói gì, chỉ nhìn xung quanh một lát, sau đó lại nhìn người phụ nữ mặc áo đỏ.

Đánh ngã hơn ba mươi tên không thành vấn đề, chỉ sợ hỗn chiến lan tới Đường Nhược Tuyết.

“Coi trời băng vung sao?”

“Có phải là cô hiểu lầm đối với coi trời bằng vung hay không?”

Hàn Hiếu Trung cười ha ha một tiếng: “Được rồi, để tôi thả anh rể của cô xuống, uống ly rượu này cho tôi”

Chị Hoan lập tức ra tay, cầm lấy chai Whisky rót một ly đầy, sau đó để trước mặt Đường Nhược Tuyết.

Ánh mắt Diệp Phi lạnh lùng: “Hàn Hiếu Trungl”

“Được, tôi uống!”

Đường Nhược Tuyết vươn tay giữ chặt Diệp Phi, sau đó liếc mắt nhìn Hàn Hiếu Trung một cái, tiến lên cầm lấy ly ‘Whisky.

Uống rất gian nan, rất đắng, nhưng cuối cùng cô vẫn uống hết nó.

Gương mặt cô lập tức đỏ bừng lên.

“Tôi uống xong rồi”

Đường Nhược Tuyết không ngừng ho khan, sau đó chịu đựng buồn nôn hét: “Thả anh ấy xuống”

Diệp Phi đỡ lấy Đường Nhược Tuyết, ngón tay điểm lên lưng vài cái, làm chậm men say của cô.

“Thống khoái, tôi thích tính cách này của tổng giám đốc Đường”

Nhìn thấy Đường Nhược Tuyết hơi say, đôi mắt của Hàn Hiếu Trung càng thêm tỏa sáng, trên người tràn ngập hơi thở cầm thú.

Ngón tay anh ta nhẹ nhàng vung lên.

Hàn Kiếm Phong ở trên màn hình lập tức được để xuống, nhưng rất nhanh lại bị nhốt vào trong thùng đựng hàng đông lạnh.

Nhiệt độ được điều chỉnh tới 10 độ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.