Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1054:




Chương 1054:

Đối thủ căn bản không nhìn thấy quả đấm của anh, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, giống như long trời lở đất, không khỏi ngất đi.

Bởi vì nắm đấm của Diệp Phi đã đập vào bụng anh ta, nó cứng như gậy sắt.

Đau đớn khiến anh ta tỉnh táo không chịu đựng nổi.

Cùng lúc đó, Diệp Phi nâng chân đạp ngã hai người còn lại.

Một người trực tiếp đâm vào vách tường mềm nhũn ngã xuống, xương cốt toàn thân như long ra khó mà đứng dậy tái chiến.

Tên còn lại thì đụng vỡ thủy tinh trên bàn, miệng còn phun ra máu tươi.

Đám chị Hoan thét chói tai né tránh: “Á…”

“Cậu chủ Hàn, vệ sĩ của anh chỉ có chút năng lực đó thôi sao?”

Diệp Phi vẫn chắn trước mặt Đường Nhược Tuyết như cũ, vẫn là gương mặt kiên quyết kia, trong trầm tĩnh mang theo ngang ngược không kẻ nào có thể động vào.

Mọi người rơi vào yên lặng.

Mấy khách nữ kinh ngạc đối với sức mạnh của Diệp Phi, rõ ràng là không ngờ tới thân hình này chất chứa sức bật kinh người như vậy, chẳng trách Đường Nhược Tuyết dẫn anh tới.

Nhưng mà kinh ngạc chỉ lướt qua giây lát.

Dạo này, thân thủ lợi hại tới mấy cũng không có tác dụng dưới tiền tài và quyền thế.

Chị Hoan lại càng lắc đầu: “Gặp rắc rối gặp rắc rối rồi!”

Khi bà ta đang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với Đường Nhược Tuyết, thì Diệp Phi ngoắc ngón tay với thanh niên tóc húi cua.

Anh ta vốn định đợi đồng bạn đánh Diệp Phi một trận xong thì ra tay, dùng gậy bóng chày phế hai tay của anh.

Ai ngờ tình hình xảy ra biến hóa lớn như vậy.

Thấy được sự cường hãn của Diệp Phi còn thấy anh khiêu khích mình, người thanh niên tóc húi cua muốn xông tới phải lo lắng về hậu quả.

Mà lúc này, Hàn Hiếu Trung vừa cầm điện thoại, vừa nghiêng đầu ra hiệu cho anh ta.

“Giết anh ta!”

“Giết…” Người thanh niên tóc húi cua khế cắn môi lao ra, gậy bóng chày đánh về phía cổ Diệp Phi, nếu đánh trúng không chết cũng tàn.

Bỗng nhiên Diệp Phi nắm lấy cổ tay anh ta, vặn tay của anh ta sau đó đánh ra một quyền, đánh lên xương sống của anh ta.

Gương mặt người thanh niên tóc húi cua lập tức vặn vẹo, phát ra tiếng thét chói tai.

Lúc anh ta ngã xuống, cơ thể đã mềm nhũn như bùn lầy.

Diệp Phi nhìn Hàn Hiếu Trung với vẻ khiêu khích: “Cậu chủ Hàn, những vệ sĩ này đều không được, đổi mấy tên khác được không?”

Chỉ trong nháy mắt Diệp Phi quật ngã được bốn tên vệ sĩ vô cùng mạnh, khi đám chị Hoan đều im lặng, Hàn Hiếu Trung cũng từ chối cho ý kiến liếc mắt nhìn Diệp Phi một cái.

Anh ta cầm ly Whisky lên nhấp một ngụm: “Người trẻ tuổi, đừng quá kiêu ngạo, tôi ăn muối còn nhiều hơn anh ăn cơm đấy”

Anh ta tùy tiện giáo huấn Diệp Phi, lại bổ sung thêm một câu: “Biết được chút quyền cước đánh bại mấy tên vệ sĩ của tôi, anh cảm thấy mình rất lợi hại à?”

“Đừng ngây thơ, anh có biết hành động của mình vi phạm pháp luật hay không?”

“Đánh người trước mặt mọi người, còn khiến bọn họ bị thương nặng, phải ngồi tù!”

“Anh đợi hình phạt của pháp luật đi”

“Đúng rồi, tôi vừa lấy được một video rất hay, gặp gỡ là có duyên phận, cho nên chia sẻ một chút”

Anh ta không chút để ý búng tay ra, một người lập tức mở máy chiếu.

Hàn Hiếu Trung cầm điện thoại mở một video.

Video mở ra, Đường Nhược Tuyết nheo mắt lại.

Trên hình ảnh, một người đàn ông trung niên thương tích đầy mình, bị cần cẩu treo lên giữa không trung, phía dưới là nước biển… Không lâu sau, gương mặt người kia xoay lại, sắc mặt Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết thay đổi.

Hàn Kiếm Phong!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.