Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1049:




Chương 1049:

Cô áy náy nói tiếp: “Cho nên em thật sự không quan tâm tới bọn họ lắm…”

Diệp Phi cười nói: “Bây giờ áy náy rồi à?”

“Chủ yếu là vì em quá trực quan”

Đường Nhược Tuyết thở dài một hơi nói Em mới tìm hiểu một lượt, mới biết được chuyện anh rể và chị cả gần như rơi vào đường cùng rồi”

“Công ty phá sản, tiền hàng khó thu, tích góp gần như tát nước, từng tháng đưa cho bố mẹ em ba trăm năm mươi triệu phí ăn uống, ngày lễ ngày tết còn mua quà”

Phí ăn uống?

Quà?

Diệp Phi cười khổ một tiếng, Lâm Thu Linh vẫn có đức tính kia, bà ta không thay đổi một chút nào.

“Em nghĩ em nên nâng đỡ bọn họ một xíu, cho dù không thể khiến bọn họ trở nên giàu có, cũng có thể sắp xếp cho bọn họ một công việc”

“Nếu em ra tay giúp đỡ, bọn họ đã không thành ra như hôm nay Trong đôi mắt Đường Nhược Tuyết lóe lên ánh sáng: “Dù thế nào cũng là người một nhà…”

“Hàn Kiếm Phong thật sự thay đổi không ít, ít nhất không còn cao cao tại thượng nữa”

Diệp Phi nghĩ tới Hàn Kiếm Phong ở cửa phòng mổ, mở miệng: “Hơn nữa anh ấy yêu chị cả thật lòng, có cơ hội, em có thể giúp anh ấy”

“Vừa rồi em đã giúp anh ấy”

Đường Nhược Tuyết cười nói: “Em nhờ người liên lạc với Hàn Hiếu Trung, em chuẩn bị giúp anh rể đòi lại tiền nợ và công đạo ngày hôm nay”

“Khoản tiền và công đạo này không lấy lại, chỉ sợ cả đời này như kim châm trong tim anh rể”

“Bởi vì chuyện này khiến anh ấy có vẻ vô dụng.”

“Đương nhiên, em hi vọng có thể giải quyết trong hòa bình, em không thích đánh đánh giết giết lắm”

Cô dựa vào ghế nói tiếp: “Sau khi lấy tiền nợ về, em sẽ đón đám anh rể về Long Đô, sau đó sắp xếp bọn họ giúp em xử lý một nhà xưởng.”

Cô chỉ có thể giúp được như vậy, hi vọng vợ chồng Hàn Kiếm Phong phấn chấn lại.

Diệp Phi giơ ngón c; hóa hơn trước đây nhiều”

“Anh nói gì thế?”

“Nghĩ rất chu toàn, em nhân tính Đường Nhược Tuyết tức giận trừng Diệp Phi một cái: “Nói giống như trước đây em máu lạnh vô tình vậy”

“Không khác lắm”

Diệp Phi trêu đùa một câu: “Nếu không máu lạnh, sao để anh ngủ sàn nhà một năm?”

Gương mặt Đường Nhược Tuyết lập tức đỏ bừng, vươn tay véo Diệp Phi: “Miệng chó không thể mọc ngà voi…”

“Đinh!”

Đúng lúc này, di động của Đường Nhược Tuyết rung lên.

Cô chỉ có thể tạm tha cho Diệp Phi, lấy điện thoại ra nghe, rất nhanh truyền tới một giọng nói vênh váo đắc ý: “Cô Đường, xin chào, may mà không làm nhục sứ mệnh, tôi đã bàn xong với tổng giám đốc Hàn”

“Tôi hao hết tâm tư cuối cùng cũng thuyết phục được anh ấy cho cô một cơ hội, buổi tối mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm nhé”

Đối phương tranh công với Đường Nhược Tuyết: “Thật sự là mệt chết tôi mà”

“Cảm ơn chị Hoan, việc này ổn thỏa, tôi nhất định sẽ cảm ơn chị tử tế”

Đường Nhược Tuyết lạnh nhạt nói thêm: “Tối nay gặp ở đâu?”

“Câu lạc bộ Kim Loanl”

Giọng nói của đối phương kiêu ngạo: “Tám giờ tối, tổng giám đốc Đường cô phải đến đúng giờ đấy, trăm ngàn lần đừng đến muộn”

Đường Nhược Tuyết mỉm cười nói: “Chị Hoan yên tâm, buổi tối tôi nhất định sẽ đến đúng giờ”

Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn Diệp Phi thở dài một tiếng: “Người trung gian, gái tiếp khách ở Thiên Thành, chị Hoan, em bảo chị ta làm trung gian giới thiệu cho em và Hàn Hiếu Trung gặp mặt”

Việc làm ăn như vậy, cô đã quen lễ trước binh sau.

“Việc này để anh đi làm là được, cần gì phải thông qua người trung gian?”

Diệp Phi cầm lấy khăn tay lau miệng: “Chỉ cần anh ta có quan hệ với Vũ Minh ở Thiên Thành, anh nói một câu vẫn có tác dụng”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.