Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1035:




Chương 1035:

“Bà chủ, cho dù bà có hoảng quá làm liều, tùy tiện tóm lấy một bác sĩ bên đường đến đây chữa bệnh, chúng tôi cũng sẽ không nói lời nào, dù gì bọn họ đều có kinh nghiệm chữa bệnh”

Hoa Yên Vũ tiếp tục nhìn Diệp Phi, nói: “Còn vị bác sĩ thiên tài nhỏ bé này, không học hành bài bản, lại không có kĩ năng, nếu để anh ta vào đây, chẳng phải là đang lấy bệnh nhân ra làm trò đùa sao?”

Tất cả các bác sĩ đều gật đầu. Họ đến điều trị cho Hổ Nựu, không chỉ dắt theo đầy đủ nhân viên, còn mang theo cả thiết bị y tế, thậm chí ngay cả máu cũng được cấp đông để mang đi, giống như một phòng y tế di động. Còn Diệp Phi thì không có gì trong tay, nói bản thân là bác sĩ, căn bản là không ai có thể tin được. Vài nữ bác sĩ đỏm dáng nhìn Diệp Phi với thái độ khinh thường và miệt thị, cảm thấy Diệp Phi quả là không biết trời cao đất dày.

Tiêu Trầm Ngư và Tiêu Quý khế cau mày, họ không ngờ rằng đám người Hoa Yên Vũ sẽ cản trở Diệp Phi. Diệp Phi cười: “Không phải học trò Lão Tôn, không học trường y danh giá, thì không thể chữa bệnh sao?”

“Tất nhiên có thể, nhưng trừ phi anh là một thiên tài y học”

“Nếu anh cho rằng mình là thiên tài, thì thể hiện chút tài nghệ ra đây đi”

Hoa Yên Vũ nhìn Diệp Phi khiêu khích: “Không lấy ra được thì đừng có mù quáng làm phiền bà chủ, huống hồ còn ngăn cản chúng tôi chữa bệnh cho bệnh nhân…”

“Chúng tôi đã kê đơn thuốc tốt nhất, còn có cả kế hoạch điều trị rồi, điều này chắc chắn sẽ khiến bệnh nhân tốt hơn”

Cô chỉ tay về phương án cân não trên bàn: “Có muốn tôi cho anh xem một chút để mở mang tâm mắt không?” Cô vẫn nghĩ Diệp Phi là kẻ bám đuôi người quyền quý giới thiệu để đi cửa sau, đồng thời lên kế hoạch lợi dụng anh để chứng tỏ trước đồng nghiệp cô lợi hại ra sao.

“Mở mang kiến thức à? Không cần thiết phải vậy đâu”

Diệp Phi vốn dĩ không muốn để ý đến Hoa Yên Vũ, dù sao.

cũng là cháu gái của Hứa Thanh Phong nên muốn giữ lại chút thể diện cho cô, nhưng cô ta cứ hết lần này đến lần khác khiêu khích anh, Diệp Phi tức giận: “Nếu đoán không nhầm, đơn thuốc của cô bao gồm xạ hương, Thiên trang hoàng, bột sừng linh dương, nhung hươu, nhân sâm, thục địa hoàng, khoai mỡ và hàng chục loại thuốc thảo dược Trung Quốc khác”

“Công hiệu: bổ can thận, bổ tinh khí, tăng cường sinh lực cho lá lách và cơ bắp, ích não và phục hồi tủy”

Ánh mắt Diệp Phi trở nên sắc bén: “Chủ yếu điều trị năm trì chứng, bệnh não thiếu oxy”

“Làm sao anh biết phương thuốc của chúng tôi?” Vừa nói xong, vẻ mặt của Hoa Yên Vũ đột nhiên thay đổi, cô ngạc nhiên nhìn Diệp Phi, không thể nào hiểu nổi tại sao anh lại biết được phương thuốc điều trị của cô. Cô muốn cho rằng Diệp.

Phi nhìn lén, nhưng rõ ràng anh ta chỉ vừa mới bước vào đại sảnh, thậm chí còn chưa đến gần cái bàn. “Tôi không chỉ biết đơn thuốc của cô, tôi còn có thể phán đoán rằng việc điều trị của cô sẽ được tiến hành trong ba giai đoạn”

Diệp Phi tiến lên một bước, tiếp tục nhìn chăm chằm về phía Hoa Yên Vũ: “Giai đoạn đầu: mục đích chính là bổ tinh lấp tủy, khai thông não bộ và hồi sức, duy trì não bộ và hệ thần kinh bình thường, khỏe mạnh của người bệnh.”

“Giai đoạn thứ hai: bồi bổ tỳ vị, điều hòa tạng phủ, nuôi dưỡng cơ, gân, tay, xương đảm bảo cung cấp đủ dinh dưỡng cho cơ thể”

“Giai đoạn thứ ba: cân bằng âm dương của nội tạng, khai thông khí và huyết của kinh mạch, tạo ra sự phát triển toàn diện của cơ thể, và làm cho các trạng thái sinh lý khác nhau của bệnh nhân trở nên bình thường”

“Phương pháp của cô tuy rằng tốt, nhưng chỉ có thể giữ được cuộc sống bình thường, nhưng đối với việc bệnh nhân có tỉnh lại hay không thì vẫn không có khả năng lắm..” Giọng điệu của Diệp Phi cứ như đùa: “Nói cách khác, cô chỉ đang làm cho một người thực vật trở nên khỏe mạnh hơn, chứ không phải làm cho cô ấy tỉnh lại”

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Yên Vũ tái nhợt, cô gắt gao nắm chặt kế hoạch điều trị của mình: “Không thể, không thể nào, làm sao anh có thể đoán ra như vậy được?” Mấy người đồng hành cũng cứng đờ, miệng há ra mấy lần, có vẻ như muốn nói cái gì, nhưng rốt cuộc lại không thể phát ra âm thanh.

“Tôi nói với cô một câu nữa…” Diệp Phi lại nhìn Hoa Yên Vũ, nhàn nhạt nói: “Phương thuốc này của cô, hẳn là do Tôn lão bọn kê đơn, nhưng tác dụng cũng không có tác dụng lắm, chỉ là trợ giúp hàng ngày thôi”

Tiêu Trầm Ngư gật đầu: “Đúng vậy, đơn thuốc này đã kê và dùng hai lần, nhưng hiệu quả rất chậm, dược lão đã bác bỏ rồi”

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Yên Vũ đỏ bừng ngay lập tức, cô xấu hổ không thể tả. “Các người học y lâu như vậy, cũng không học được cách khiêm tốn, chỉ có chất vấn người khác quả thật lại rất giỏi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.