Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1031:




Chương 1031:

“Thiên Hữu, cậu và Vũ Yên không nên làm bậy”

“Dù sao Diệp Phi cũng đã cứu tôi, hai ngươi ngàn vạn lần đừng làm hại anh ta.”

Trần Tích Mặc vừa rồi đã nghe được bạn thân cáo trạng thêm mắm thêm muối, lo Diệp Phi bị cô ta chỉnh nên vội lên tiếng khuyên bảo: “Xem như cho tôi một chút mặt mũi đi”

“Yên tâm, Tích Mặc, vì mặt mũi của cậu nên tôi sẽ không phế anh ta đâu”

Giọng nói Thiên Hữu mang theo chút tàn nhẫn: “Nhưng anh ta lại làm Vũ Yên tức giận, còn nguyền rủa cô ấy nữa, tôi chắc chăn cho anh ta một bài học”

“Không sai, cần cho anh ta chút đau khổ, nếu không anh ta không biết trời cao đất rộng đâu”

Trương Vũ Yên cũng vào đề tài này: “Hơn nữa Tích Mặc đã cố gắng rồi, là anh ta rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngay cả một lời xin lỗi cũng không chịu”

“Cho nên cậu không cần bảo vệ anh ta nữa”

Cô ta liếc người sau từ kính chiếu hậu, nhìn thấy Diệp Phi lẻ loi đứng ở bãi đất trống, khuôn mặt có thêm một tia kiêu căng.

Nhóc con, anh xong đời rồi.

Vẻ mặt Trần Tích Mặc lo lắng: “Hai người định làm gì anh ta?

“Không có gì, tôi để anh em chào hỏi một chút thôi”

Thiên Hữu hống hách mở miệng: “Tất cả tài xế xe taxi ở †àu cao tốc sẽ không chở anh ta, taxi trực tuyến cũng sẽ từ chối đơn này”

“Nếu hôm nay phải rời khỏi ga tàu cao tốc, thì chỉ có đạp xe đi thôi.”

Vừa dứt lời, Trương Vũ Yên đã cười lên rất sảng khoái, tưởng tượng lại, ở ga tàu cao tốc nhưng lại không có xe nào chịu chở anh, Diệp Phi có lẽ sốt ruột lắm.

Vẻ mặt Trần Tích Mặc bất đắc dĩ, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc, Diệp Phi là người tốt, nhưng lại quá cố chấp, cần xã hội mài dũa bớt.

Đi ra khỏi ga tàu cao tốc cũng là một bài học tốt cho Diệp.

Phi.

“Đừng để ý tới anh ta, chúng ta đi ăn cơm đi”

Thiên Hữu lái xe đi, nhưng trong mắt xẹt qua một tia tàn nhãn.

Sao hắn có thể để Diệp Phi đi ra khỏi ga tàu cao tốc được chứ, hắn còn gọi mấy thằng đầu trọc đến đánh Diệp Phi một trận.

Hắn muốn Diệp Phi bò ra ga tàu cao tốc.

Cùng lúc đó, một chiếc Minibus dừng đối diện Diệp Phi.

Cửa xe mở ra, có bốn năm tên côn đồ miệng ngậm thuốc lá tới gần Diệp Phi.

Trong tay bọn họ cầm ống thép bọc giấy báo.

Diệp Phi cảm nhận được địch ý, nheo mắt nhìn phía đối phương: “Các người muốn làm gì?”

“Thằng nhóc này, mày đắc tội với người không nên đắc tội, nếu ngoan ngoãn phối hợp thì chỉ gãy một chân”

Một lưu manh đầu trọc phun một ngụm khói: “Không phối hợp, hai chân”

Bọn họ cười dữ tợn tới gần.

Cũng đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce lái đến, lặng lẽ dừng bên cạnh Diệp Phi.

Cửa xe mở ra, một ông lão tinh thần phấn chấn xuất hiện: “Cậu Diệp, thật xin lỗi.”

Tiêu Trung cong người 90 độ: “Tôi đến chậm”

“Tiêu… nhà họ Tiêu…

Mấy tên côn đồ lập tức há hốc mồm, ống thép không giữ chặt làm rơi xuống đất…

Quản gia Tiêu thấy mấy tên đầu trọc đó đứng đó, nhưng không nói lời nào với bọn họ, chỉ lạnh nhạt liếc mắt một cái.

Nhưng cái liếc mắt này lại làm mấy tên đầu trọc lạnh thấu cả người.

Bọn họ đều hiểu rõ, đắc tội với nhà họ Tiêu đệ nhất gia tộc ở Thiên Thành thì sẽ xong đời, bọn học xong đời rồi.

Quả nhiên, quản gia Tiêu đón tiếp Diệp Phi vào trong xe rời đi, sau đó lại một chiếc xe màu đen đến chở bọn họ đi.

Diệp Phi không hề nghĩ nhiều về kết cục của mấy tên đầu trọc, anh lại lo lắng cho tình hình hiện tại của Hổ Nữu hơn: “Quản gia Tiêu, tình hình hiện tại của Hổ Nữu sao rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.