Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1027:




Chương 1027:

“Sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận vì những điều đã làm với chị đây…”

“Đồ khốn nạn này, ngồi đó mà hối hận đi”

Mười mấy người đều ghé mắt nhìn lại.

Nhân viên trên tàu muốn đến gần để ngăn lại, nhưng thấy đối phương vô cùng tức giận, còn mắng đồ khốn nạn nữa nên cô ta tạm thời không làm gì.

Trần Tích Mặc?

Nghe ba chữ đó, Diệp Phi mở mắt nhìn lại, không khỏi sửng sốt, thật sự là người phụ nữ mình đã cứu tối hôm qua.

Trần Tích Mặc đi đôi giày bó, tất chân màu đen, phía trên khoác một cái áo gió màu đen, thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm mê hoặc.

Tuy răng mang theo kính râm khiến người ngoài khó nhìn được giá trị nhan sắc của cô ta, nhưng dáng người gợi cảm kia cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt của người khác rồi..

Trần Tích Mặc cũng thấy được Diệp Phi, khuôn mặt đỏ bừng cũng ngẩn ra, sau đó trong con ngươi hiện lên một tia sảng khoái.

“Diệp Phi, giúp tôi một chút”

Trần Tích Mặc nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệp Phi, không nói lời nào đã kéo Diệp Phi đến cách vách, còn chôn mặt vào ngực Diệp Phi, sau đó chụp ảnh tách một tiếng.

Thế còn chưa đủ, cô ta còn làm bảy tám động tác, nắm tay, hoặc đầu chạm vào nhau, lại giả vờ hôn, tóm lại những động tác thân mật đều làm hết.

Sau đó cô ta nhanh nhẹn đăng lên trang cá nhân.

Diệp Phi mở trong vòng bạn bè thấy thế thì suýt nữa té ngã trên đất: “Du lịch Nam Lăng một chuyến, thu hoạch được một anh bạn trai”.

Anh vội nói với Trần Tích Mặc: “Cô Trần, cô làm như vậy sẽ xảy ra chuyện đấy…”

Bị bạn trai Trần Tích Mặc nhìn thấy thì không sao cả, nhưng nếu bị Đường Nhược Tuyết hoặc Tống Hồng Nhan thấy có lẽ sẽ gặp rắc rối lớn.

“Diệp Phi, thật xin lỗi, tôi chỉ muốn làm người nào đó tức giận thôi”

Trần Tích Mặc khế cắn môi nhìn Diệp Phi: “Anh yên tâm, lát nữa tôi sẽ xóa thôi, nhất định sẽ không để anh gặp phiền toái”

“Tôi cũng sẽ không để anh ấy làm tổn thương tôi.”

Sau đó cô ta lấy một cái đồng hồ Patek Philippe từ trong túi Hermes, thuần thục đeo lên tay Diệp Phi: “Đây là quà gặp mặt tôi tặng anh, cũng là quà cảm ơn”

Cô ta cười xán lạn: “Cảm ơn anh tối hôm qua đã cứu tôi”

“Chuyện tối hôm qua nhỏ không tốn sức”

Diệp Phi xua tay, sau đó lấy đồng hồ trên cổ tay xuống: “Đồng hồ này quá quý giá, tôi không thể nhận được, cô vẫn nên lấy về đi”

Anh không tìm hiểu về đồng hồ, nhưng nhìn kiểu dáng và tính chất thì chắc chắn không dưới mười mấy vạn, hơn nữa, nhận quà của cô gái nhỏ cũng không được hay lắm.

“Diệp Phi!”

Trần Tích Mặc nghiêm mặt, bắt đầu tức giận: “Tuy rằng chúng ta chỉ gặp mặt hai lần, nhưng tôi đã sớm xem anh là bạn bè, hơn nữa anh lại cứu tôi, quà tôi tặng anh quà coi như đáp lễ, anh nhận đi”

“Nếu không thì đó là anh đang khinh thường, chán ghét tôi”

Cô ta lộ ra vẻ bá đạo: “Nếu anh trả lại cho tôi, vậy tôi sẽ không nhận anh là bạn”

Nhìn thấy người phụ nữ kiên quyết như vậy, còn bày ra dáng vẻ đau lòng nữa, Diệp Phi chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng: “Được, tôi nhận Đồng thời anh cũng nghĩ, tương lai có cơ hội sẽ tặng lại hoặc dùng cách khác để đền bù.

“Cũng được đấy”

Nhìn thấy Diệp Phi nhận, Trần Tích Mặc nở nụ cười vui vẻ, sau đó nói sang chuyện khác: “Anh đi Thiên Thành à?”

Diệp Phi gật đầu: “Ừm, có người thân ở đó nên tôi đến đây một chuyến”

“Vậy anh định ở mấy ngày”

Trần Tích Mặc cười ra tiếng: “Tôi là người sống ở Thiên Thành luôn đấy, nếu anh đến thăm người thân thì có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi dẫn anh đi dạo khắp nơi”

Diệp Phi cười khẽ gật đầu: “Được, tôi giải quyết xong chuyện ở Thiên Thành thì sẽ tìm cô làm hướng dẫn viên du lịch”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.