Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1017:




Chương 1017:

“Được rồi, đừng nói lung tung”

Diệp Vô Cửu bảo Diệp Phi ngồi xuống: “Chuyện này không liên quan đến con cho lắm, nhưng mà là một thành viên trong nhà, con muốn nghe thì bố mẹ sẽ nói cho con biết.”

“Con cũng không phải là con nhà giàu gì, nhưng mà mẹ con năm đó lại là con nhà giàu.”

“Bà ấy đã từng là cô chủ của thế gia trà thảo mộc, từ nhỏ am hiểu lễ nghĩa, dịu dàng khiêm tốn, cuộc sống rất nhẹ nhàng”

“Nhưng mà hai mươi năm trước bố mẹ của bà ấy cũng là ông bà ngoại của con bị tai nạn xe, xe hư người mất, mẹ con may mắn lắm mới sống sót.”

“Nhưng mà bà cố ngoại con luôn trọng nam khinh nữ, sau khi ông cố ngoại con mất thì lại sợ mẹ con sau khi lấy chồng sẽ lấy mất gia sản nên đã ép mẹ con chuyển hết tài sản cho dòng họ”

“Mẹ con ngoan ngoãn hiền lành, lại tin tưởng người thân nên đã lấy hết cổ phần công ty chuyển cho dòng họ”

“Trong lúc hoạn nạn, có một người bạn thân của mẹ con vào lúc mẹ con đang đau lòng vì cha mẹ vừa qua đời nên ngày nào cũng đến quan tâm hỏi han”

“Một tháng sau, cô ta lợi dụng lòng tin của mẹ con, lấy trộm chìa khóa mở cửa két sắt, ăn cắp hết tất cả ảnh chụp và công thức hãm trà bí mật của nhà họ Thẩm”

“Bà cố ngoại con sau khi biết chuyện thì đã giận tím mặt, không chỉ bắt mẹ con giao cổ phần của mình ra, còn đuổi bà ấy ra khỏi nhà”

“Một lân đuổi này đã qua hai mươi năm”

“Tuy là mẹ con và nhà họ Thẩm đã cắt đứt quan hệ nhưng mà với tính tình hiền lành của bà ấy, trong lòng chưa bao giờ quên mình là một thành viên của nhà họ Thẩm.

“Hơn nữa bà ấy vô cùng áy náy vì sai lâm năm đó của mình đã khiến cho công thức hãm trà của gia tộc bị mất, nên mãi đến bây giờ vẫn nhớ về nhà họ Thẩm”

“Để có một ngày được quay về nhà họ Thẩm có thể tự nhiên đối mặt với mọi người, mấy năm nay mẹ con làm đủ nghề nhưng vẫn không quên bán trà thảo mộc.

Diệp Vô Cửu bỗng hỏi một câu: “Biết tại sao bà ấy lại muốn bán trà thảo mộc không?”

“Mẹ con hy vọng có thể tìm ra một công thức trà tốt hơn của nhà họ Thẩm năm đó, sau đó mang về đền bù?”

Diệp Phi đơn giản vạch trần suy nghĩ của mẹ mình: “Có đúng không?”

Mẹ hiền lành tốt bụng, luôn luôn chỉ nhìn vào điểm tốt, bỏ qua khuyết điểm của người khác.

Diệp Vô Cửu cười lớn: “Ai hiểu mẹ hơn con”

Thẩm Bích Cầm bỗng áy náy n ếc là mẹ cố gắng hơn hai mươi năm mà vẫn chưa bao giờ có thể tạo ra một công thức tốt”

“Công thức hãm trà sao…” Diệp Phi dừng lại một chút, sau đó lại hỏi: “Vừa rồi tại sao mẹ lại khóc? Nhà họ Thẩm cho phép mẹ quay về sao?”

“Bà cố ngoại con đã 90 tuổi, sức khỏe đã như ngọn đèn trước gió, lại bỗng hiểu ra rất nhiều chuyện”

Diệp Vô Cửu nói tiếp: “Bà ấy cho người gọi điện đến nói là đã tha thứ cho mẹ con rồi, mong là lúc mẹ con có thời gian có thể về thăm nhà”

“Hóa ra là vậy”

Diệp Phi hiểu ra gật đầu: “Vậy là nhà họ Thẩm đã cho mẹ quay về, mẹ cũng muốn về, vậy thì về thăm một lần đi”

Nếu là người khác thì Diệp Phi đã nói khó nghe hơn một chút, dù sao cũng đã hơn hai mươi năm không qua lại, vậy thì sau này cũng không cần gặp lại nữa, dù sao bây giờ cả nhà cũng sống rất tốt.

Nhưng mà đối với mẹ mình vẫn luôn nhớ về nhà họ Thẩm, lại còn áy náy chuyện mình làm mất công thức, nếu như không cởi bỏ nút thắt này thì cả đời mẹ sẽ không an lòng.

“Bố mẹ cũng định quay về”

Vẻ mặt Thẩm Bích Cầm chần chừ một lát: “Nhưng mà đợi thêm mười ngày nửa tháng nữa đi, mẹ muốn cố gắng thêm một chút, xem thử có tạo ra được một công thức mới không”

“Mẹ, hai ngày nữa mẹ về đi, bà cố ngoại đã 90 tuổi rồi, gặp sớm ngày nào hay ngày đó.”

Diệp Phi vỗ ngực cam đoan: “Còn về công thức trà, mẹ không cần lo, cứ để con”

“Con sẽ làm cho mẹ một cái, không dám nói là đệ nhất thiên hạ nhưng mà vẫn có thể đứng được trong thị trường trà thảo mộc.

Anh có thể làm ra kem dưỡng da, thuốc bổ cho công ty Bách Hoa, anh không tin không thể làm ra một công thức trà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.