Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1015:




Chương 1015:

Diệp Phi ngẩng đầu trả lời: “Cháu còn trẻ như vậy đã nổi danh nhờ một trận chiến, nếu như cháu đứng cao bao nhiêu thì sẽ nguy hiểm bấy nhiêu”

“Đúng vậy.”

Cửu Thiên Tuế gật đầu khen ngợi: “Tuổi này của cháu đã tiến vào Địa cảnh, không dám nói là sau này không có ai nhưng chắc chắn trước nay chưa có ai.”

“Một khi trận chiến này truyền ra ngoài thì không chỉ có vô số người Nhật không ngại bất chấp tất cả ám sát cậu, hơn nữa ngay cả giới võ thuật trong nước cũng sẽ muốn giết cậu.”

“Một thanh niên hơn hai mươi tuổi đã trở thành cao thủ địa cảnh Thiên kiêu, tương lai rất có thể sẽ trở thành cao thủ cấp Thiên cảnh”

“Kẻ yêu nghiệt và khủng bố như Thiên cảnh, bọn họ sẽ kẻ đó xuất hiện, mỗi lần có sẽ bất chấp tất cả để liên minh lại trừ khử”

“Mà bây giờ căn cơ của cậu chưa ổn, tu luyện chưa sâu, không được phép có nhiều điều sơ sót.”

“Vậy nên vinh quang này tạm thời phải nhịn xuống, chờ khi thân thủ ở địa cảnh của cậu vững chắc thì từ từ bộc lộ tài năng cũng không muộn”

“Cậu không cần phải lo là Yamamoto sẽ trả thù, Miyamoto Takumamori vừa chết, tạm thời bọn họ sẽ không có can đảm đến Thần Châu để gây chuyện”

“Quan trọng nhất là tôi đã định ra lời khiêu chiến vào sáu tháng sau, chuyện này sẽ khiến bọn họ luống cuống nửa năm”

“Thập đại thiên kiêu đều là những người nối nghiệp tương lai, tất cả đều là báu vật quốc gia, nếu mất đi một người thì sẽ rất chấn động”

Ông cầm một ly trà đặt trước mặt Diệp Phi: “Cậu có đủ thời gian để ẩn mình”

Diệp Phi nhẹ nhàng gật đầu: “Đã hiểu”

“Kiên trì nhất định sẽ giành được thắng lợi trong lúc cửu tử nhất sinh, nhưng mà phải tạm thời từ bỏ vinh quang…”

Ngón tay Cửu Thiên Tuế miết lên một ly trà: ‘Không ấm ức chứ?”

“Không có gì ấm ức cả” Diệp Phi cầm ly trà lên uống một ngụm: “Cháu cũng không hứng thú gì với công danh, cũng không đặt nặng võ thuật”

“Cháu chỉ muốn làm một bác sĩ, cưới một cô vợ nhỏ, sống một cuộc sống bình thường hạnh phúc.”

“Đánh đánh giết giết không phải là điều mà cháu muốn”

“Vậy nên trận đấu ở đỉnh Ngô Đồng càng không có ai biết thì càng tốt, tốt nhất là tất cả những người biết đến cũng quên luôn chuyện này đi”

Diệp Phi thẳng thắn thật lòng, nếu như không phải Cửu Thiên Tuế xử lý Mộ Dung Tam Thiên một cách công bằng, còn để cho anh làm Đệ Nhất Sử thì Diệp Phi cũng đã quyết tâm từ chức hội trưởng này.

Bây giờ quyết định ở lại một là để trả ơn tri ngộ của Cửu Thiên Tuế, hai là muốn giúp đỡ Tiết Như Ý.

Cửu Thiên Tuế cười phá lên: “Ha ha ha, xem ra chúng ta đúng là cùng một loại người, suy nghĩ này của cậu cũng không khác tôi ngày xưa là bao.”

“Trước đây tôi cũng muốn lấy vợ, trồng rau nuôi cá, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.”

“Ăn cá mình bắt được, uống rượu mình ủ được, cũng chỉ cần như vậy là cuộc sống mãn nguyện”

Trong mắt ông ấy bỗng có sự cô đơn, có vẻ nhớ lại thời trai trẻ ở vùng sông nước Giang Nam, nhớ lại gương nụ cười của cô gái năm xưa”

Hoa đào vẫn như xưa, gió xuân vẫn như xưa nhưng mà người xưa lại không còn.

“Bây giờ tôi cưỡi ngựa mặc hồng trang, một tay che nửa trời, còn em lại chìm trong giấc ngủ mãi không dậy…”

“Tóc đen búi cao, mười dặm hồng trang, bao giờ mới đổi lấy được cái nhíu mày của em?”

Nhìn thấy Cửu Thiên Tuế đứng lên, lại nghe được lời lẩm bẩm của ông, Diệp Phi cảm nhận được răng ông ấy đang đau lòng, cho rằng Cửu Thiên Tuế là một người có vết thương lòng.

Sau khi sâu muộn trong khoảnh khắc, Cửu Thiên Tuế xoay người lại, trên mặt lại lạnh nhạt như xưa: “Diệp Phi, tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, cuộc sống yên bình thật sự rất đẹp, chỉ là cây muốn lặng mà gió lại chẳng ngừng”

“Khi cậu học được tuyệt học võ y, lúc đối mặt với việc người bên cạnh chịu tổn thương, cậu sẽ không thể nào có thể nhẫn nhịn như trước”

“Nhưng một khi cậu phản kháng, cậu sẽ phải chấp nhận sự trả thù tàn khốc hơn”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.