Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1014:




Chương 1014:

“Mộ Dung Tam Thiên, ông ỷ quyền chung mưu tính riêng, tiếp tay cho giặc, bao che cho Mộ Dung Phi Hùng khinh nam hiếp nữ, còn khiến cho đệ tử đồng môn tàn sát lẫn nhau.

Cửu Thiên Tuế lấy khăn ra nhẹ nhàng lau tay: “Hôm nay lại càng không màng đến quyền lợi của liên minh võ thuật, hạ thấp hội trưởng Lăng, hỗ trợ người Nhật Bản thị uy, tội ác tày trời”

“Chiếu theo quy định của liên đoàn võ thuật thì nên chém!”

“Nhưng mà tôi sẽ không giết ông, vận mệnh và sống chết của ông sẽ để cho đường chủ tiếp theo của Chấp Pháp Đường xử lý”

Mặt Mộ Dung Tam Thiên vốn xám như tro, chắc chắn là mình phải chết, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng thì ánh mắt lại sáng lên.

Đường chủ của Chấp Pháp Đường luôn sẽ do các nguyên lão đảm nhiệm, nguyên lão của liên đoàn võ thuật đều là bạn tốt của ông ta, ông ta có thể tiếp tục sống rồi.

Lúc đệ tử liên đoàn võ thuật đưa Mộ Dung Tam Thiên đến nhà giam thì Cửu Thiên Tuế nhìn Diệp Phi nhàn nhạt nói: “Chuyện thứ ba…”

“Diệp Phi có công chỉnh đốn liên đoàn võ thuật Nam Lăng, lại không sợ cường quyền bắt Mộ Dung Phi Hùng, trận đấu hôm nay lại mang lại uy phong cho liên đoàn võ thuật”

“Từ giờ trở đi, Diệp Phi không đảm nhận chức vị hội trưởng của liên đoàn võ thuật Nam Lăng nữa, để Tiết Như Ý nhận chức hội trưởng, Hoàng Thiên Kiều và Vương Đông Sơn làm hội phó”

Diệp Phi chuyển công tác đến làm nhất sử liên đoàn võ thuật, đứng đầu Chấp Pháp đường, thanh tra ba mươi sáu chỉ nhánh, giám sát ba mươi sáu phân hội trưởng”

“Cậu không cần nghe theo mệnh lệnh của bất cứ phân hội trưởng, đường chủ hay là trưởng lão nào”

“Cậu chỉ cần nghe lệnh của tôi.”

“Đây là lệnh bài của Đệ Nhất sử liên đoàn võ thuật”

“Tôi cho cậu quyền lực tùy cơ ứng biến.”

Cửu Thiên Tuế đưa cho Diệp Phi một tấm lệnh bài gần như trong suốt: “Gặp phải kẻ không phục, cậu có thể giết trước báo sau”

Trận chiến trên núi Ngô Đồng kết thúc lặng lẽ, trên núi thấm không ít máu, chôn không ít người nhưng lại không hề có sóng gió gì truyền ra ngoài.

So với lúc Miyamoto gửi thư quyết chiến thì sau khi trận đấu diễn ra lại yên bình ngoài sức tưởng tượng.

Cứ như là Diệp Phi chưa từng đấu với Miyamoto vậy.

Hai ngày sau, trên sông Nam Lăng, trên tầng ba của du thuyền, Cửu Thiên Tuế ngồi trên chiếu, áo trắng tung bay, tay đánh đàn cổ.

“Nụ cười giang sơn, khói sương mờ, phong ba trong cõi hồng trần đẹp biết bao…”

Vẻ mặt ông ung dung, ngón tay nhẹ nhàng đang đánh khúc nhạc da diết “Thương hải nhất tiếu”.

Ca từ trong khúc nhạc không chỉ khiến nhóm người Giang Hoành Độ nhiệt huyết sôi trào mà còn làm cho người được mời tới như Diệp Phi rất ngạc nhiên.

Cửu Thiên Tuế không chỉ giỏi võ mà còn thuộc về bậc thầy trong âm nhạc.

Sau khi đánh xong khúc nhạc, hai tay Cửu Thiên Tuế rời dây đàn, sau đó nhìn Diệp Phi cười: “Sau khi trận đấu ở núi Ngô Đồng kết thúc, cậu lại không rạng danh, biết tại sao không?”

Trong lúc nói chuyện, ông cầm ấm trà và trà từ từ pha trà.

Diệp Phi từ từ đi tới: “Không biết, không đúng, là không thèm quan tâm”

“Thứ nhất, Miyamoto chết, đây là nỗi nhục của Nhật Bản.

Cửu Thiên Tuế chuyên nghiệp làm nóng chén trà: “Một cao thủ địa cảnh thành danh mấy mươi năm nay bị cậu giết, nếu truyền ra ngoài sẽ khiến cho cả giới võ thuật Nhật Bản xấu hổ”

“Vậy nên cả nước Nhật Bản bất chấp tất cả để che giấu việc này, còn tuyên bố với nước ngoài là đêm trước khi quyết đấu thì Miyamoto Takumamori bỗng nhiên bị tẩu hỏa nhập ma bất ngờ qua đời.”

“Lục Khanh oán hận cậu cùng cực, cũng không mong cậu một trận nổi danh”

“Tuy là cô gái này rất ghê tởm nhưng mà cũng không thể không thừa nhận rằng thủ đoạn của cô gái làng chơi này cũng không tồi, chỉ cần dùng tin tức một minh tinh ngoại tình đã có thể đánh lạc hướng chú ý của mọi người”

“Thứ ba, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, là tôi không muốn cậu một trận nổi danh”

Ông nhìn Diệp Phi khẽ cười thành tiếng: “Biết tôi có ý gì không?”

“Cây cao hơn rừng, gió thổi bật rễ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.