Chân Linh Cửu Biến

Chương 139: Tam sắc y




Dịch giả: Titan
Lần đầu tiên luyện chế mà thành công luyện ra hai viên Trú Nhan đan, Lục Bình trong lòng vô cùng vừa ý. Hắn nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau nhờ đã có một lần kinh nghiệm, lần nữa luyện chế Trú Nhan 5 đan, quả nhiên thuần thục hơn rất nhiều. Bất quá lần " này hắn cũng chỉ luyện thành được hai viên Trú Nhan đan nữa.
Lục Bình tiếp tục phấn đấu, ngày thứ ba hoàn toàn quen thuộc quá trình luyện chế, lúc xuất hiện đan số lượng gia tăng lên ba viên. Ngày thứ tư cũng thành đan ba viên, đến ngày thứ năm, Lục Bình rốt cục đem thành đan suất đạt tới bốn tầng. Lúc này, Lục Bình cách tiêu chuẩn trở thành luyện đan đại sư chỉ một bước nữa.
Tổng cộng mười bốn viên Trú Nhan đan, mỗi viên Trú Nhan đan có thể giữ vững nhan sắc ba mươi năm, Lục Bình dùng một cái ngọc tinh bình chứa đựng mười viên làm bái sư lễ chuẩn bị dâng tặng cho sự phụ, còn bốn viên đương nhiên giữ lại dành cho một người.
Lục Bình trước sau suy nghĩ thêm một chút, cuối cùng là này thêm một ý, đem một phụ trợ đan dược ghi lại trong đan phương của Trú Nhan đan cũng luyện chế ra.
Loại đan dược có tên gọi là Chúng Hương đan này nói trắng ra là một loại hương liệu có thời gian tồn tại khá lâu. Không giống với hương liệu tầm trên y phục hay xông trên người, loại đan dược này sau khi uống vào, mùi thơm sẽ tự nhiên từ da thịt trên người tản mát ra, kéo dài đến ba năm.
Dĩ nhiên, mùi thơm của Chúng Hương đan có thể lựa chọn, bất đồng Chúng Hương đan có mùi thơm khác nhau, tu sĩ có thể dựa vào ý thích của mỗi người mà chọn dùng.
Loại Chúng Hương đan này chẳng qua là một chút sáng ý và ly kỳ, luyện chế cũng không khó khăn lắm, chỉ tương đương với độ khó khi luyện chế luyện huyết hậu kỳ đan dược. Lục Bình dùng mấy viên 500 năm linh thảo ở bên ngoài tùy tiện trao đổi với người khác, liền có được trăm năm linh thảo đủ luyện chế bảy tám lò Chúng Hương đan.
Lục Bình toàn bộ luyện chế một hơi hết bảy tám lò này. Bây giờ hắn luyện chế luyện huyết hậu kỳ đan dược đã xuất hiện hiện tượng siêu đan, tức là một lò đan dược không chỉ có luyện chế ra đủ mười viên, mà quá trình luyện chế cơ hồ không có chút dược lực nào lãng phí, thậm chí luyện chế thành mười một viên mười hai viên!
Lục Bình đem mấy chục viên Chúng Hương đan luyện thành bỏ vào bình ngọc, lặng lẽ đợi bái sư đại điển tới vào ngày hôm sau.
Mấy ngày nay, Lục Bình trong lúc nghỉ ngơi giữa những buổi luyện đan cũng từng đi ra ngoài cùng những tu sĩ khác trao đổi. Những tu sĩ thông qua bài sư khảo nghiệm tự nhiên cũng biết mình sư phụ mà mình sẽ lạy là người phương nào, bởi vì mỗi chân nhân khảo nghiệm đều không giống nhau, đồng thời cũng tỏ rõ thân phận.
Những tu sĩ thông qua các loại quan hệ để bái sư càng không cần phải nói. Còn những đệ tử đã sớm lọt vào mắt xanh của chân nhân, trước khi thu đồ đệ, cũng đều trưng cầu qua ý kiến của bọn họ, xem bọn họ có đồng ý hay không. Dĩ nhiên, không đồng ý cơ hồ là không có.
Chỉ có Lục Bình, chỉ có mình hắn đến bây giờ còn chưa biết mình sẽ lạy người nào làm sư phụ!
Cũng có đệ tử hoài nghi Lục Bình có phải là sớm đã bị đào thải rồi hay không và cố tình nói láo để ở lại chỗ này không đi để chờ thêm cơ hội. Nhưng cũng có có không ít người nhìn thấy chính miệng chân nhân phụ trách ghi danh và thảm hạch hôm đó lại bảo Lục Bình đến thiên điện chờ. Đó là đãi ngộ của một người đã bị chân nhân nội định làm đệ tử.
Lục Bình không nghĩ ra rốt cuộc là vị chân nhân nào lại có loại rỗi rãnh cùng mình đùa giỡn như thế này. Hắn vốn định hỏi thăm vị chân nhân đang làm nhiệm vụ ở Thiên Linh điện kia, nhưng bị nghênh tống đồng tử báo là mấy ngày nay chân nhân có chuyện quan trọng đi ra ngoài. Lục Bình trong lúc bất đắc dĩ phải chờ đợi, và Chân Linh phái bái sư đại điển rốt cục cũng bắt đầu.
Năm nay Chân Linh phái bái sư đại điển tổng cộng chỉ có 14 vị chân nhân quyết định thu đồ đệ, mà đệ tử tới bái sư lại có hơn 50 người. Có chân nhân phát hiện không có người thích hợp với mình liền nói trước, rồi lặng lẽ ra đi, chờ lần bái sư đại điện kế. Hơn nữa cộng thêm những người bị đào thải, cuối cùng chỉ có khoảng 37 người nhận được tư cách bài sư.
– Bái sư đại điển cử hành ở trên quảng trường trước Thiên Linh điện. Mới vừa sáng sớm, Lục Bình đã mang một tâm trạng thấp thỏm do không biết gì về sự phụ tương lai, theo chúng đệ tử bái sư đến trước quảng trường. Lúc này chung quanh quảng trường đã tụ tập không ít Chân Linh phái đệ tử đến trước quan lễ (xem lễ). Chờ đến khi thời gian khai mạc gần đến, vị đoán đan kỳ chân nhân ghi danh tiếp đãi Lục Bình cùng mọi người mấy ngày trước đó đã khoan thai chậm rãi từ trong Thiên Linh điện bước ra. Xem ra vị chân nhân này chính là người kế nhiệm của Huyền Nguyên chân nhân. Sau khi Huyền Nguyên chân nhân rời khỏi Thiên Linh điện để tiếp nhận chức chưởng viện của Chân Linh biệt viện, người này đã đến Thiên Linh điện làm nhiệm vụ.
Chân nhân chỉ huy mấy tên đồng tử quét dọn sai vặt từ trong Thiên Linh điện bày ra 14 cái ghế thái sư vô cùng tinh xảo và đại khí, đặt ở trước cửa Thiên linh điện. Thiên linh điện đại môn đủ rộng rãi cho 14 cái ghế thái sư này, nên sau khi trưng bày xong thì khoảng cách vẫn còn cách khá xa nhau.
Lục Bình nhìn thấy rõ ràng là có sự khác biệt khi 14 cái ghế thái sư này được bày ra. Ở hai phía ở bên ngoài tổng cộng xếp 8 cái ghế thái sư, mỗi bên 4 cái, đều có màu đỏ. Còn kế nữa ở giữa có tổng cộng 4 cái ghế thái sư màu vàng, mỗi bên 2 cái. Trong cùng nhất đó là hai cái ghế màu tím đặt ngang nhau, nhìn nổi bật nhất.
Chân Linh phái tu sĩ quan lễ lập tức nghị luận. Lục Bình biết tất nhiên là có người am hiểu sự huyền bí trong việc trưng bày các ghế này, vì vậy cẩn thận lắng nghe xem mọi người nói gì. Không ngờ điều hắn nghe được là lần này có đoán đan hậu kỳ chân nhân thu đồ đệ, hơn nữa lại có tới hai vị.
Đúng vậy, bản phái đoán đan hậu kỳ chân nhân theo lệ thường thì không thu đồ đệ. Nhưng mà đó chỉ là lệ thường, môn quy lại không có quy định cụ thể nào cả, bởi vì trong dĩ vãng nghe nói cũng có hậu kỳ chân nhân đi thu đồ đệ. Lần này là lần đầu tiên họ nhìn thấy có đến 4 vị trung kỳ chân nhân xuất hiện để thu đồ, xem ra lần bái sư đại điển này rất long trọng.
Lục Bình nghe xong mọi người nghị luận, cũng hiểu là ba màu sắc trên ghế thái sư tượng trưng cho Chân Linh phái đoán đan sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ ba giai đoạn. Nhưng mà xem ra lần này xuất hiện hai vị hậu kỳ chân nhân đã khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc, chỉ là không biết hai vị hậu kỳ chân nhân này là ai và đệ tử nào lại là người may mắn lọt vào mắt xanh hai vị chân nhân này.
Đang lúc này đồng tử nghênh đón đột nhiên phảng phất như nhận được một mệnh lệnh nào đó, cao giọng hô to:
- Bái sư đại điện chuẩn bị bắt đầu. Mọi người yên lặng!
Lục Bình nghe được ở sau lưng có người xì xào:
- Đây là thời thần nào thế?! Vì sao đại điển đột nhiên lại bắt đầu rồi?!
Một người khác thấp giọng đáp:
- Giờ nào chân nhân tới thì đại điển lúc đó bắt đầu. Thời gian mà chân nhân thứ nhất đến thì cũng là thời gian đại điện bắt đầu.
Thanh âm lúc nãy tò mò hỏi:
- Nếu là các chân nhân chọn buổi chiều mới đến thì chúng ta làm sao bây giờ?
- Thì chờ tới chiều chứ sao.
Lục Bình nghe thế liền trợn tròng mắt mấy cái. Đây chính là đặc quyền của đoán đan chân nhân, hắn mới vừa cảm khái xong, đã nghe đồng tử nghênh đón quát lên:
- Dự chương phủ Huyền Sinh chân nhân đến.
Đồng tử vừa dứt lời, đã thấy từ quảng trường ở phía sau lưng các tu sĩ quan lễ đột nhiên chen ra một trung niên hán tử, nhìn phảng phất như là một người thị tỉnh nhàn rỗi đi lạc vậy. Người này ngước đầu nhìn chân nhân làm nhiệm vụ ở trước cửa lớn của đại điện, lớn tiếng cười, nói:
- Con bà nó! Không ngờ là hôm nay Huyền Sinh ta lại đến trước. Huyền Diệu sư huynh, huynh đến sớm à!
Huyền Diệu chân nhân đang làm nhiệm vụ, hướng y gật đầu một cái, mỉm cười nói:
- Sư đệ đích xác là tới sớm.
Huyền Sinh chân nhân đến cái ghế thái sư màu đỏ bên ngoài cùng, tùy tiện ngồi xuống, ngay sau đó nhắm mắt lại giống như là ngủ thiếp đi vậy.
Trải qua một chốc lát, một lần nữa đồng tử cao giọng hộ: - Tam huyền phủ Huyền Sách chân nhân đến.
Đồng tử vừa dứt lời, chỉ thấy một đạo kim quang ngất trời từ trên mây đáp xuống. Sau đó, có một tu sĩ mặc đạo y đã đứng trước đại điện. Huyền Sách chân nhân hướng Huyền Diệu chân nhân khẽ gật đầu. Huyền Sinh chân nhân y như cũ, làm bộ ngủ gật. Huyền Sách chân nhân cũng lơ đễnh khom lưng ngồi xuống bên cạnh Huyền Sinh chân nhân.
Đến khi vị chân nhân thứ ba đến thì đã là một canh giờ sau đó, nhưng mà ngay sau vị chân nhân này, lục tục có bốn vị chân nhân đến gần như cùng một lúc. Bốn vị chân nhân có phương thức xuất hiện khác nhau, đem hai bên tám cái ghế màu đỏ ngồi hết bảy cái, trong đó có hai vị chân nhân là nữ.
Mọi người đang chờ đợi xem vị đoán đan sơ kỳ chân nhân thứ tám là ai, thì Huyền Diệu chân nhân nhất mực đứng ở cửa Thiên Linh điện chợt lắc mình một cái, lập tức cái ghế thái sư màu đỏ còn trống đã bị ông ta đặt mông ngồi lên.
Đồng tử nghênh đón ngẩn người ra, một lúc sau mới hô:
- Ngũ Nguyên phủ Huyền Diệu chân nhân... nhập tọa (vào chỗ ngồi).
Đồng tử mới vừa hô xong liền nghe thấy ở không trung xa xa có một tiếng ré to truyền tới. Một con phi điểu lớn hơn Lục Cầm gấp hai lần, chở một người hướng Thiên Linh điện bay tới. Đồng thời bên cạnh phi điều còn có một đám mây đen bám theo, trên đó cũng đứng một người. Hai người này vừa hướng Thiên Linh điện bay, vừa hàn huyên với nhau chuyện gì đó.
Đồng tử quát lên:
- Kim bằng phủ Niếp Huyền Cảnh chân nhân, Sơn Ở phủ Huyền Hoài chân đến.
Lúc này, tám vị đoán đan sơ kỳ ngồi trên ghế đoán đan màu đỏ nhất tề đứng lên, cùng hành lễ, nói:
- Huyền Cảnh sư huynh/sư thúc khỏe. Huyền Hoài sư huynh/sư thúc khỏe.
Mọi người đua nhau chào hỏi, nhất thời khiến cho tràng diện hỗn loạn cả lên. Hai vị đoán đan trung kỳ chân nhân cũng lơ đễnh, chẳng qua là vui vẻ cùng mọi người lên tiếng chào hỏi rồi lựa chọn hai cái ghế thái sư màu vàng ngồi xuống.
Một lát sau, lại có hai vị đoán đan trung kỳ chân nhân trước sau có mặt. Một người trong đó là nữ tử, khiến mọi người lại một trận hàn huyên. Lục Bình ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt hốc mồm. Toàn bộ các chư vị đoán đan chân nhân đều cười nói tự nhiên, coi như là chỗ không người. Đám tu sĩ quan lễ dưới đài chờ đợi bái sư cũng giống như Lục Bình, chỉ có thể ngẩn ngơ đứng nhìn.
Lúc này đồng tử chợt quát to:
- Linh Nghi phủ Cừu Huyền Âm chân nhân đến.
Đồng tử vừa dứt lời, đoán đan chân nhân đang hàn huyên ở trên trang lập tức yên tĩnh. Những chân khác cũng đua nhau đưa ánh mắt tuân vấn ngước nhìn Huyền Diệu chân nhân làm nhiệm vụ ở Thiên Linh điện đang ngồi ở ghế phía ngoài. Huyền Diệu chân nhân biểu hiện là bản chân nhận án theo chương trình mà làm việc, những chuyện khác không thể tiết lộ.
Trong lúc mọi người mong đợi vị Huyền Âm chân nhân này sẽ dùng phương thức gì để ra sân, thì không ngờ một trong hai ghế thái sư màu tím ở giữa không biết từ khi nào đã có một người trung niên nam tử thấp, lùn, nhìn không rõ mặt mày đã ngồi ở trên đó.
Con người này có dáng vẻ bình thường hơn bất cứ con người người bình thường nào.
Trong lúc quan lễ chúng tu người nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết là người này vì sao lại xuất hiện, thì 12 vị chân nhân phát hiện vị chân nhân kia đã ngồi vào ghế, lập tức đua nhau đứng lên, cùng hướng về trung niên nam tử ngồi trên ghế thái sư màu tím, cung kính thưa:
- Ra mắt Huyền Âm sư huynh/Huyền Âm sư thúc.
Trung niên nam tử này khá kiểu cách, ngồi ở trên ghế không hề nhúc nhích, chỉ thấy ông ta khe khẽ gật đầu, nói "Ừ" một tiếng, rồi không nói gì thêm nữa. Mười hai vị chân nhân dĩ nhiên là biết tính tình của người này, sau khi làm lễ ra mắt chào hỏi xong thì liền đua nhau ngồi xuống trở lại. Họ cũng sau đó có giao lưu với nhau, nhưng mà không giống như trước tùy ý hàn huyên nữa, hiển nhiên là do có mặt vị Huyền Âm chân nhân này.
Lục Bình thầm nói "vị Huyền Âm chân nhân này quả là có khí thế thật lớn". Tuy nhiên khi thần thức của hắn thăm dò đến người ông ta, thì không thể nào tham tra được chút khí tức nào của vị Huyền Âm chân nhân này. Ông ta cả người tuy là ngồi ở đó, nhưng lại phảng phất như căn bản không tồn tại vậy. Ngược lại, Huyền Âm chân nhận lại đối với Lục Bình ngầm quan sát như là có điều phát giác, đôi mắt nhắm lại chợt hướng về phía Lục Bình he hé mở ra, rồi sau đó nhắm tiếp.
Lục Bình ngay lập tức cảm giác có một đạo mục quang sắc bén, phảng phất như là lưỡi dao đâm về phía mình. Ánh mắt này ẩn tàng bên trong hung lệ sát khí, tuy nhiên lại không hề bạo phát ra. Dù vậy, Lục Bình vẫn cảm giác bản thân như bị cỗ khí thế này ép cho thở không nổi, cái sát khí ấy giống như là ở giữa núi thây, biển huyết vậy, cho dù là nội liễm vào bên trong, nhưng lại giống như một cái hỏa cầu treo ở trên đầu Lục Bình, có thể nổ tung bất kỳ lúc nào, khiến cho tâm thần của hắn trở nên hỗn loạn.
Lục Bình trong lòng cả kinh. Rất may là hắn đã mấy lần kinh lịch sinh tử, “Bắc Hải thính đào quyết” càng là thượng thừa công pháp ở đường thế, sau khi vội vận chuyển pháp lực, nhịp đập của trái mạnh mẽ có lực phảng phất như một loại tinh thần cổ đem Lục Bình từ trong mục quang của Huyền Âm chân nhân kéo thoát ra ngoài. Tuy nhiên, cả người hắn chân lông cũng đã dựng ngược cả lên, xuất mồ hôi lạnh khắp người.
Bốn vị đoán đan trung kỳ chân nhân ngồi ở ghế màu vàng phảng phất như có chút cảnh giác vậy, hồ nghi hướng Huyền Âm chân nhân nhìn một cái. Tám vị đoán đan sơ kỳ chân nhân lại không hề phát hiện ra điều gì. Huyền Âm chân nhân vẫn y như cũ, biểu lộ một dáng vẻ xào xạt lá úa phảng phất như chưa có chuyện gì phát sinh qua. Lúc này, ở tại tràng chỉ còn có một cái ghế thái sư màu tím cuối cùng, đương nhiên là khiến cho mọi người đua nhau suy đoán.
Lục Bình tuy cũng hiếu kỳ, nhưng hắn đương nhiên là quan tâm hơn đến sư phụ của mình rốt cuộc là ai. Lúc này ở trên trang tổng cộng đã có ba vị đoán đan kỳ chân nhân là nữ. Tuy nhiên, Lục Bình lại không nhận thức một người nào, ngay cả danh hiệu cũng là thông qua nghênh tống đồng tử xướng lên, bấy giờ mới biết. Trong lúc Lục Bình đang ngầm quan sát ba vị nữ chân nhân này thì nghênh tổng đông tử đột nhiên quát lên:
- Trùng hoa phủ Liễu Huyền Linh chân nhân đến.
Tu sĩ ở trong quảng trường đột nhiên yên tĩnh, đều muốn nhìn xem vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ cuối cùng mới đến này rốt cuộc là nhân vật nào. Lục Bình lại sững sờ một chút, người khác có lẽ còn không biết Liễu Huyền Linh chân nhân là ai, chứ Lục Bình thì đã nhìn thấy qua rồi. Ngày trước, trong khi tham dự lần khai mở Phi Linh đảo thì chân nhân dẫn đầu của Chân Linh phái chính là vị Liễu Huyền Linh chân nhân này. Khi ấy bà ta đi cùng với Quách Huyền Sơn chân nhân. Vị Liễu Huyền Linh chân nhân nay đã lưu lại cho Lục Bình một ấn tượng rất là sâu sắc. Hơn nữa đây chính là một vị chân nhân có thể cùng với Phùng Hư Đạo chân nhân của Huyền Linh phái phân đình kháng lễ, đứng ra đối chọi đối phương mà không hề nao núng.
Phùng Hư Đạo là người như thế nào? Kẻ này năm xưa là nhân vật thiên tài của Huyền Linh phái, là một trong những cao thủ của Huyền Linh phái có khả năng tiến vào pháp tướng kỳ, cùng với Chân Linh phái Khương Huyền Lâm chân nhân hào xưng là “Bắc Hải song tử”. Do vậy có thể thấy Liễu Huyền Linh chân nhân có địa vị cao như thế nào.
Quả nhiên khi nghe là Liễu Huyền Linh chân nhân đến, chẳng những 12 vị đoán đan sơ kỳ, trung kỳ chân nhân đứng lên nghênh tiếp, mà ngay cả Huyền Am chân nhân - một mực ngồi ở trên ghế không động đậy - cũng ngồi thẳng lại, chỉnh lại y phục, từ từ đứng lên.
Một đạo hồng sắc trường làng hoành không bay tới, một đầu đính vào ở cửa Thiên Linh điện, một đầu thì ở trên trời xa không nhìn thấy tung tích. Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, chỉ thấy ở xa xa một vị cung trang mỹ phụ dáng vẻ vào khoảng 30 tuổi, ngồi trên cái cầu do hồng lăng hóa thành đó bay đến. Khi mọi người kịp nhìn lại, thì cũng trang mỹ phụ đã từ từ đáp xuống Thiên Linh điện.
Lục Bình nhìn kỹ, vị mỹ phụ ung dung quý trọng này chính là Liễu Huyền Linh chân nhân mà trước kia hắn đã nhìn thấy qua. Vị chân nhân lúc này đang cùng chư vị đoán đan chân nhân ở trước điện làm lễ chào hỏi. Chư vị chân nhân lại một trận hỗn loạn xưng hô nào là "sư thúc mạnh khỏe!"; lại có người thưa "xin chào sư bá"; bốn vị đoán đan trung kỳ chân nhân đều xưng hô Liễu Huyền Linh là "sư tỷ"; kỳ quái nhất chính là Huyền Sinh chân nhân - người đến sớm nhất - lại cung cung kính kính bước lên làm một lễ thưa:
- Thỉnh an sư nương!
Liễu Huyền Linh chân nhân đối với lễ ra mắt của Huyền Sinh chân nhân không nói gì cả, chỉ đi thẳng đến trước cái ghế màu tím. Chúng vị chân nhân đôi với chuyện này có thấy cũng như không, Huyền Sinh chân nhân cũng không xấu hổ, sau khi làm lễ xong đã quay trở về ghế của mình, ngồi xuống.
Liễu Huyền Linh chân nhân đối với Huyền Âm chân đứng bên cạnh mình, mỉm cười nói:
- Không ngờ Huyền Âm sư đệ cũng đã đến. Điều này thật là khiến sư tỷ ta cao hứng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.