Chân Linh Cửu Biến

Chương 128: Nguyên thủy cự ngạc




Dịch giả: Titan
Yêu thú đột nhiên xuất hiện, khiến cho ba phương tu sĩ đều giật mình. Dung huyết hậu kỳ tu sĩ của cả ba bên rối rít xuất thủ công kích số yêu thú đột nhiên là xuất hiện đó, giải cứu tu sĩ bị tập kích.
Đang khi hiện trường một trận tạo loạn, trên mặt biến vây quanh năm đảo nhỏ mỗi một hướng chính đều dâng lên một cột nước khổng lồ có đường kính trăm trượng. Phía trên mỗi cột nước tụ tập hơn năm mươi dung huyết kỳ yêu thú, từ bốn phía tấn công vào chiến trường, đem nhân loại tu sĩ bao vây lại. Tiếng trống trận vang lên trước đó chính là từ trên bốn cột nước này truyền ra.
Đang khi nhận tộc tu sĩ kinh nghi bất định trong vòng vây, thì một tiếng cười dài như xé rách trời không truyền tới, xem ra kẻ này vô cùng vui vẻ:
- Không ngờ có nhiều nhân tộc huyết thực đến như vậy. Lần này đem những nhân tộc tu sĩ này giết đi, bốn huynh muội bọn ta có thể ở trong đại thọ của phụ thân nở mặt một lần rồi.
Lục Bình hướng nơi phát ra thanh âm nhìn lại, phát hiện phía trên cột nước ở đông phương có một quái vật tựa như người mà không phải người đang nói chuyện. Quái vật này trừ có một miệng cá sấu dài, những địa phương khác cùng thường nhân không hề khác biệt.
Ngả Bá Thao lấm bẩm nói:
- Nửa hóa hình yêu thú, còn có thể miệng nói tiếng người, chẳng lẽ là...
Lục Bình ở bên cạnh nghe Ngã Bá Thao nói như vậy thoáng nhíu mày suy nghĩ. Tuy nhiên, những tu sĩ khác khi nhìn thấy yêu thú này nói chuyện thì kinh hãi vô cùng, rối rít kêu lên:
- Hóa hình yêu thú, không ngờ lại là hóa hình yêu thú!
- Đây chẳng phải là cùng đoán đan chân nhân một cấp bậc sao?!
- Xong rồi xong rồi, bọn ta mệnh không lâu nữa rồi!
Ngả Bá Thao thấy trong trang tu sĩ đều có vẻ nhận mệnh, không còn chút ý chí chiến đấu nào, vội vàng hét lớn một tiếng, nói:
- Các hạ cũng bất quá là dung huyết chín tầng tu vi, bất quá ỷ vào huyết mạch cao quý cùng đan dược lực có thể ở dung huyết kỳ làm được chuyện phân nửa hóa hình, miệng cũng mới nói được tiếng người thôi, bộ nhất định năm chắc đem toàn bộ bọn ta bắt lại hay sao?
Lời của Ngả Bá Thao được cố ý nói với thanh âm rất lớn, chẳng những Lục Bình cùng mọi người đều nghe được, ngay cả Huyền Linh phái chúng tu sĩ cùng Phúc Hải bang tu sĩ cũng nghe được. Mọi người trong lúc hốt hoảng, quên những yêu thú này hóa hình không hoàn chỉnh. Và yêu thú có thể hoàn toàn hóa hình mới thật sự là đoán đan kỳ yêu tộc chân nhân, quần tu đang xôn xao nhất thời thở dài nhẹ nhõm, không khí tuyệt vọng quét một cái sạch không. Vô luận là nhân tộc hay là yêu tộc, đoán đan chân nhân tương đối với dung huyết kỳ tu sĩ hoặc là yêu thú mà nói, đều là một cái hào rộng không thể khiêu chiến.
Lúc này từ trên đài cột nước ở phía tây truyền tới tiếng "Lạc lạc" cười duyên. Thanh âm của một cô gái truyền tới:
- Đại ca lần này thật là đem người hù dọa sợ gần chết rồi đây. Cái con người này khí huyết ngược lại rất thịnh vượng, để một hồi chư vị ca ca không được cùng tiêu muội cướp hàng a!
Giọng nói này mặc dù yêu mị, nhưng mọi người dù cố tìm nhưng lại không nhìn thấy được bóng dáng của kẻ nói chuyện ở trên đài nước.
Huyền Linh phái dẫn đầu tu sĩ lúc này phảng phất nhớ ra cái gì đó, đột nhiên họ lên cả kinh:
- Nguyên thủy cự ngạc, các ngươi là nguyên thủy cự ngạc trong yêu tộc, chỉ có các ngươi mới có thể dựa vào huyết mạch truyền thừa mà ở dung huyết hậu kỳ có thể bán hóa nhân hình.
Thủy trụ đài ở Phía Bắc chợt có một con nửa hình người yêu thú đi ra. Con yêu thú này chẳng những có cái miệng cá sấu dài, sau lưng còn kéo lê theo một cái đuôi cá sấu.
Con yêu thú này "Hắc hắc" cười một tiếng nói:
- Không ngờ bọn ngươi cũng có mấy tên có kiến thức, bất quá như vậy thì đã sao? loài người bọn người tự xưng là thông tuệ, nhưng hôm nay còn không phải là bị bốn huynh muội bọn ta đưa vào tròng hay sao?
Huyền Linh phái dẫn đầu tu sĩ nghe vậy, mặt liền biến sắc, nói:
- Không ngờ Phúc Hải bang lại cùng yêu tộc cấu kết, bày ra cuộc cờ hôm nay!
Tây Lăng đảo tu sĩ cùng Huyền Linh phái và Bắc Hải tu sĩ nghe người này suy đoán, vô cùng kinh hãi rối rít tế lên pháp khí, phòng bị Phúc Hải bang. Mắt thấy mọi người còn chưa bị yêu tộc đánh giết, đã tự xử trong nội bộ trước rồi, Phúc Hải bang Nộ Hải đường Hồng y đường chủ quát to:
- Hàn Duy Vân ngươi thúi lắm, Phúc Hải bang ta nếu cấu kết yêu tộc, thì phải tính toán lừa mấy đoán đan chân nhân, chứ hơn trăm tên dung huyết kỳ tu sĩ này còn không lọt vào trong mắt của Phúc Hải bang ta.
Mọi người nghe Hồng y đường chủ gầm thét, kẻ hơi có chút lý trí đều biết Phúc Hải bang nhất định không cùng yêu tộc cấu kết, huống chi xem thế trận của yêu tộc, hiển nhiên là cũng muốn đem Phúc Hải bang tiêu diệt luôn một thể. Phúc Hải bang không lý do gì vào lúc này còn che giấu hành vi của mình.
Ngả Bá Thao mắt thấy yêu thú đã đem mọi người bao quanh thật chặt, hiên nhiên là mưu đồ đã lâu, muốn đem nhân loại tu sĩ một lưới bắt hết, vội vàng nói:
- Lúc này nhân tộc bọn ta rơi vào thế yếu, nếu chư vị còn tranh cãi nữa, chớp mắt sẽ rơi vào cục diện thân tử đạo tiêu. Bọn ta nên tạm dẹp oán thù, cộng đồng xông phá vòng bao vây của yêu thú rồi hãy nói.
Huyền Linh phái Hàn Duy Vân cùng Phúc Hải bang Hồng y đường chủ hiển nhiên cũng ý thức được tình huống này, cũng không phản bác Ngả Bá Thao, hiển nhiên là chấp nhận đề nghị liên thủ.
Ngả Bá Thao thấy cục diện ổn định lại, liền quay đầu hướng nguyên thủy cự ngạc ở phía đông hỏi:
- Các hạ mới vừa nói cục diện hôm nay là bẫy rập đã sớm bày ra, tại hạ có thể thính giáo các ngươi rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì hay không?
Nguyên thủy cự ngạc trên thủy trụ đài ở phía Đông rõ ràng là thủ lĩnh của yêu tộc trong lần hành động này, thấy nhân loại tu sĩ bị bao vây trùng trùng thế mà còn suýt chút nữa diễn ra trận đấu nhau ở trong ô, lại nghe Ngã Bá Thao dò hỏi, hiển nhiên đối với sự bố trí của mình hết sức kiêu ngạo, liền đáp:
- Nhân tộc tu sĩ bọn ngươi có thể thu phục yêu tộc chúng ta làm thành linh thú yêu sủng, chẳng lẽ yêu tộc ta không thể đem nhân tộc thu làm sủng vật hay sao?
Ngả Bá Thao nghe yêu thú thủ lĩnh giải thích, chợt hiểu ra. Lục Bình cũng có thể đem thủ đoạn của yêu tộc phán đoán đại khái. Bất quá, hắn cũng có chút kinh ngạc tại sao nhân loại tu sĩ lại cam tâm làm sủng vật yêu sủng cho quái thú. Nhưng, đứng ở lập trường của yêu thú, những lời nói vừa rồi của cự ngạc đầu lĩnh cũng không phải là không có đạo lý.
Hồng y đường chủ cũng là người tâm tư bén nhạy, đem tính toán của yêu thú suy đoán đại khái, hỏi:
- Nói như vậy đám hải phỉ bị Phúc Hải bang ta tiêu diệt chính là mồi nhử do bọn người phóng ra?
Cự ngạc Trên thủy trụ đài phía Bắc dương dương đắc ý nói:
- Không sai, chẳng những tàng bảo đồ là do bọn ta ngụy tạo, mà chính là tin tức và hành tung bọn ngươi đoạt được tàng bảo đồ cũng do chúng ta thố lộ.
Con yêu thú này càng nói càng đắc ý, nói xong không khỏi cao giọng cười lớn, dương dương tự đắc cùng cực.
Lúc này nhân tộc tu sĩ bị vây quanh coi như là đều hiểu quá trình yêu thú tính kế bọn họ. Lục Bình đối với trí khôn và thủ đoạn của yêu thú cũng bắt đầu âm thầm thán phục, đem sự khinh thị đối với trí khôn của yêu thú ném sạch không còn một mống.
Chính vào lúc này, trên thủy trụ đài ở nam phương một mực không phát ra thanh âm gì chợt xuất hiện một con nguyên thủy cự ngạc chẳng những miệng cùng cái đuôi, mà ngay cả chi trên cũng chưa hoàn toàn hóa hình. Chỉ nghe y gầm lên một tiếng, lạnh lùng nói:
- Lãi nhãi dài dòng, đã xong chưa, cùng những tên nhân tộc này có cái gì tốt mà nói chứ, trực tiếp vặn gây cổ chúng chế thành huyết thực hiến tặng cho phụ thân không tốt hay sao, làm gì ở đó mà nói nhảm nhiều như vậy!
Yêu thú giọng nữ ở trên thủy trụ đài phía tây một mực không chịu hiện thân lần nữa lên tiếng, nói:
- Tiểu đệ cứ là không kiên nhẫn như vậy. Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy về mặt trí khôn thắng được những tên nhân loại luôn luôn tự xưng là thông tuệ này là một chuyện rất có cảm giác thành tựu hay sao?
Nam phương nguyên thủy cự ngạc đem đầu lưỡi to đưa ra, liếm trên cái mồm dài nhô ra ngoài miệng một cái, nước bọt văng tứ tung, đáp:
- Ta đây không cảm thấy có cảm giác thành tựu gì, nhìn nhiều nhân tộc tu sĩ như vậy, ta đây ngược lại có cảm giác đói bụng rồi.
Phương tây cự ngạc nghe lời này nhất thời cười đến nỗi không kịp thở, cự ngạc phía Bắc thì trực tiếp trợn mắt lườm duyên, còn đông phương cự ngạc thì cười nói:
- Lần này huyết thực xem ra là khá đủ, trừ hiến tặng cho phụ thân, còn dư lại tiểu đệ cũng có thể đánh đánh chén nhét rằng đỡ ghiền.
Nam phương cự ngạc hét lớn một tiếng, nói:
- Chỉ có đại ca là hiểu tâm ý của tiểu đệ.
Đông phương cự ngạc sắc mặt nghiêm lại bảo:
- Tốt lắm, lời thừa nói xong rồi, xem ra nhận tộc tu sĩ bọn ngươi cũng nhân cơ hội khôi phục không ít pháp lực rồi. Bất quá cái tiện nghi này cũng không phải chỉ có nhân tộc các ngươi mới có thể chiếm.
Dứt lời, cự ngạc vung tay lên, trên bốn thủy trụ đài đột nhiên dâng lên bốn cái trống trận cực to. Chung quanh mỗi mặt trống trận đều có dung huyết trung kỳ yêu thú dùng cổ chùy gõ mạnh. Tiếng trống trầm muộn hùng hồn vang lên một cô tiết tấu kỳ dị. Nhân tộc tu sĩ sau khi nghe phải, pháp lực phảng phất như sắp mất đi sự khống chế nữa vậy. Họ đều rối rít thẩm vận công pháp, cố khống chế pháp lực lại.
Lục Bình lúc đầu cũng cảm giác khó chịu, nhưng hắn chỉ đem "Bắc Hải thính đào quyết" thoáng vận hành một chút, thì tiếng trống này liền không hề sinh ra ảnh hưởng nữa đối với hắn. Lục Bình hướng chung quanh nhìn, phát hiện dung huyết hậu kỳ nhân tộc tu sĩ cũng giống như hắn vậy, trên căn bản không bị ảnh hưởng gì.
Quay nhìn lại, yêu thú ở chung quanh thì lại đạp nước cuồn cuồn từ thủy trụ đài không ngừng tuôn ra, nhóm thành trận thế chậm rãi hướng nhân tộc tu sĩ tiến tới gần. Chúng thu nhỏ vòng vây, tiếng trống trận quỷ dị chăng những đối với yêu thú không ảnh hưởng, ngược lại còn làm cho chúng tinh thần phấn chấn. Trong mắt từng con yêu thú nhìn về phía nhân loại tu sĩ đều toát ra thị huyết sát khí.
Hồng y đường chủ trầm giọng nói:
- Không ổn, đây không phải là yêu thú bình thường. Đây là yêu binh được huấn luyện nghiêm chỉnh. Bọn chúng thừa dịp cùng bọn ta nói chuyện, đã đứng vào phương vị, ngàn vạn lần đừng để chó chúng kết thành trận thế nữa.
Dứt lời, y dẫn đầu tế lên pháp khí hướng yêu thú đang vây ép tới mà tấn công. Phúc Hải bang tu sĩ cũng theo sát phía sau, rối rít hướng yêu binh công kích.
Những tu sĩ khác hơi có chút chần chờ, Ngả Bá Thao nghe Hồng y đường chỉ nói đến yêu binh, sắc mặt liền thay đổi, vội vàng kêu gọi Tây Lăng đảo tu sĩ theo sát Phúc Hải bang đánh ra. Bên kia, Bắc Hải tu sĩ phản ứng chậm nhất, dưới sự chỉ huy của Hàn Duy Vân công kích cũng khá tán loạn.
Nguyên thủy cự ngạc ở cánh đồng cười to nói:
- Rốt cục đã phát hiện rồi sao, chậm rồi!
Nói xong, lệnh kỳ trong tay vung lên, yêu binh trận thế liền biến đổi, mấy con dung huyết sơ kỳ yêu binh vây quanh một con dung huyết trung kỳ yêu binh tạo thành một tiểu viên trận. Mấy tiểu viên trận lại được một con dung huyết hậu kỳ yêu tướng chỉ huy tạo thành một đại trận thế. Mấy trận thế hoàn hoàn ghép vào nhau, tiếp viện lẫn nhau, đem đợt công kích thứ nhất của nhân tộc tu sĩ chặn đứng chết lại, tệ hơn nữa không có một con yêu binh nào bị đánh chết, chỉ có mười mấy con bị thương. Yếu tướng chỉ huy ở phụ cận đem trận thế chuyển một cái, yêu thú bị thương liền bị di chuyển về phía sau.
Lục Bình mặc dù đã sớm đối với yêu binh, đạo binh sớm có nghe qua, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy uy lực do yêu binh kết thành trận thế như thế này. Trong truyền thuyết, yêu binh khi kết thành trận thế thường có thể vượt cấp khiêu chiến. Lục Bình nguyên vốn còn có chút không tin, vì theo hắn, có thể làm được chuyện vượt cấp khiêu chiến là đã quá giỏi rồi, chứ đừng nói chi vượt cấp khiêu chiến để rồi có thể thủ thắng được địch thủ. Nhưng sự thực trước mắt khiến hắn buộc phải tin, vì mười mấy tên dung huyết hậu kỳ tu sĩ công kích một lượt, nhưng chẳng qua là đả thương mười mấy dung huyết sơ kỳ yêu binh mà thôi.
Bốn yêu binh đại trận đều do hơn năm mươi con yêu thú tạo thành, chọn lựa sách lược ổn trát ổn đả, từ bốn phía hướng nhân tộc tu sĩ trong vòng vây từng bước ép chặt.
Nhân tộc tu sĩ ùa cả lên, hy vọng kích phá yêu binh trận thế đột phá vòng vây. Tuy nhiên, các tu sĩ mỗi người tự đánh, chẳng những không đột phá được trận thế, tự thân ngược lại còn bỏ mình hết mười mấy người.
Hồng y đường chủ cất giọng gấp rút nói:
- Như vậy không phải là biện pháp, yêu thú bốn bề vây công, bọn ta phải hiệp lực đánh vào một phương hướng.
Dứt lời, y liền mang theo Phúc Hải bang chúng dẫn đầu hướng yêu binh trận thế ở mặt tây phát khởi tấn công.
Ngả Bá Thao không chần chờ, cũng hò hét mọi người đồng loạt công kích yêu trận ở mặt tây. Sau đó, Hàn Duy Vân cùng đông đảo Bắc Hải tu sĩ cũng gia nhập vào hàng ngũ công kích.
Lần này, một trăm năm sáu chục nhân tộc tu sĩ cùng nhau đánh vào mặt tây vốn chỉ có hơn năm mươi yêu binh tạo thành đại trận, nhất thời khiến cho yêu binh đại trận tràn ngập nguy cơ..
Tuy nhiên, dù nhận chịu nhiều công kích như vậy, yêu trận mặt tây vẫn cố sức cản bước chạy của nhân tộc tu sĩ. Nguyên thủy cự ngạc chủ trì yêu trận ở mặt tây một mực không lộ diện, nhưng đến lúc này đã không thể ngồi yên. Y một mặt thúc giục những yêu trận khác ở ba mặt gia tăng tốc độ thu xúc, một mặt mang theo mấy con dung huyết hậu kỳ yêu thú từ trong thủy trụ đài bay ra, nghênh hướng dung huyết hậu kỳ tu sĩ của nhân tộc, làm giảm bớt áp lực mà yêu trận phải chịu.
Lục Bình vào lúc yêu tu ở trên thủy trụ đài đánh tới thì, theo bản năng nhìn một cái, thấy đi đầu là một vị yêu tu có dung huyết tầng tám tu vi, người mặc áo hoa của nhân loại nữ tử. Tuy nhiên, trên mặt ả này lài dài ra một cái mõm cá sấu rộng, sau mông còn kéo theo một cái đuôi cá sấu thật dài, phải nói còn kinh khủng hơn cả sự kinh khủng khi nhìn vào mặt ả này.
Lục Bình lúc này mới biết tại sao vừa rồi bốn con nguyên thủy cự ngạc nói chuyện với nhau, chỉ có con mẫu ngạc ở mặt tây là không lộ diện. Hiển nhiên, nó cũng biết làm phái nữ trong yêu tộc, cái bản mặt nửa hóa hình này quả thực không nên lộ ra trước mặt nhân tộc.
Nguyên thủy mẫu ngạc mắt thấy nhân tộc tu sĩ muốn từ đại trận của mình phá vòng vây mà đi, trong tình thế cấp bách buộc phải xuất thủ ngăn trở. Ả cũng phát hiện mấy nhân tộc tu sĩ đều đưa ánh mắt tránh xa cái mặt của mình, mẫu ngạc thông minh đến nỗi có thể tính kế được loài người thì làm sao không đoán ra đó là vì nguyên nhân gì. Ả nhất thời xấu hổ không chịu nổi, lập tức nổi khùng, liên tiếp tung chiêu, đem ba nhân tộc dung huyết hậu kỳ tu sĩ kéo vào vòng chiến của mình, rồi cứ đàn áp mà đánh.
Nhân tộc tu sĩ bốn phía nhìn thấy tình cảnh này, âm thầm sợ hãi cho nguyên thủy cự ngạc không hổ là quý tộc trong yêu tộc. Họ cũng lo lắng lần này không biết có thể thành công đột phá vòng vây hay không. Còn lũ yêu binh thấy thủ lĩnh dũng mãnh như vậy, tinh thần liền đại thịnh, một lần nữa đem phòng tuyến sắp hỏng mất giữ vững chắc trở lại. Lúc này, yêu binh ở ba phương hướng khác rốt cục cũng đã vây giết đến nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.